Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao
***
Bốn giờ chiều.
Trường Mầm Non Song Ngữ Mặt Trời Vàng.
Trong văn phòng liên tục có tiếng ồn ào, một người phụ nữ trung niên tóc uốn quăn giận dữ hét lên: \”Coi như con trai cưng của tôi cướp hai bình sữa chua đấy, thế thì sao?\”
\”Thằng bé kia chỉ vì mấy bình sữa chua mà đánh đứa con cưng của tôi thành như vậy sao, nó nghèo đến điên loạn không mua nổi sữa chua hả?\”
Cô Lý nhíu mày nói: \’\’Mẹ Tề Niên ơi, chị chú ý lời nói một chút ạ…\”
Kết quả cô còn chưa nói gì đã bị mẹ Tề Niên cắt ngang: \”Nói cho cùng vẫn là trách nhiệm của giáo viên các người!\”
\”Tôi bỏ bao nhiêu tiền để gửi con mình vào đây, kết quả là bị đánh thành như vậy, tôi cần một lời giải thích!\”
Đúng lúc đó Tề Niên gào lên, phút chốc cả văn phòng lộn xộn như một nồi cháo heo.
Trong lúc văn phòng cãi nhau ì xèo, Arno và Khương Nghi đứng trước bàn làm việc chạm đầu vào nhau.
Arno lấy cái bánh bao trong túi ra, nghiêm túc nhét nó vào miệng Khương Nghi, vừa nhét vừa thì thầm phàn nàn bằng tiếng Anh là sao mà phiền quá, làm chậm thời gian ăn vặt vào buổi chiều mất rồi.
Khương Nghi bị giáo viên gọi vào văn phòng hỏi đầu đuôi câu chuyện sữa chua, em vừa mở miệng nói thì cô phía đối diện như đang trừng cả hai người, ngay lúc định nói thì lại bị nhét thêm một miếng bánh nữa vào miệng.
Em phồng má, cố gắng nuốt xuống rồi nói: \”Em thấy…\”
Arno lại nhanh tay xé thêm miếng bánh cho vào miệng em, cau mày không vui nói: \”Eat carefully.\” (Ăn đàng hoàng nha.)
Cô Lý: \”…\”
Lúc mẹ Tề Niên thấy cảnh này, mũi bà suýt nữa xì khói.
Con trai cưng của bà bị đánh bầm dập mặt mũi, gào khóc thảm thiết thế mà thủ phạm còn thì thầm to nhỏ đút cho nhau ăn.
Là một thành viên trong hội phụ huynh, bà đã sớm biết hoàn cảnh gia đình của Khương Nghi không tốt, gia đình đơn thân, cha cũng chỉ là lái xe cho người khác mà thôi.
Ở nhà, bà thường dặn dò Tề Niên phải chơi với nhóm Tống Tử Nghĩa nhiều hơn và đừng tiếp xúc gì nhiều với đứa bé tên Khương Nghi cả.
Tục ngữ có câu nồi nào thì úp vung nấy, cậu bé tóc vàng đó ngày nào cũng chơi với con nhà tài xế thì gia cảnh tốt tới đâu được?
Mẹ Tề Niên ném chiếc túi hàng hiệu lên bàn, khinh bỉ nói với vẻ tức giận chưa nguôi: \”Cô Lý, phiền cô mau giục gia đình hai đứa trẻ kia nhanh lên đi.\”
\”Con mình còn dạy không được thì đi học làm cái gì.\”
\”Mấy loại con nít này mà rời khỏi xã hội thì không biết còn thành cái loại gì nữa.\”
\”Sẽ thành cái loại gì cơ?\”
Một giọng nói trầm thấp không giận mà uy vang lên mang theo đôi phần lạnh lùng.