Editor: Tiểu Tinh Thần
Cố Tử An nhíu mày hỏi: \”Cậu còn nhớ lương tháng này của cậu là bao nhiêu không?\”
Kỷ Tịch nhớ rõ mồn một: \”Một triệu!\”
Cố Tử An: \”Tốt lắm, tháng này cậu chỉ còn 800 nghìn.\”
Kỷ Tịch trợn tròn mắt. Cậu vất vả mua đồ, nấu cơm, còn bị thương, vậy mà Cố Tử An chỉ miễn phí sinh hoạt phí, không cho cậu thêm đồng nào. Giờ nói vài câu đã bị trừ lương?
Cậu sốt ruột muốn kéo tay Cố Tử An: \”Anh Cố…\”
\”Cậu mà nói thêm tám câu nũng nịu, tháng này lương không còn đồng nào.\” Cố Tử An nhanh nhẹn tránh tay cậu, nhìn bàn tay trắng mịn dừng giữa không trung, nói: \”Chạm vào tôi một cái, trừ 200 nghìn.\”
Kỷ Tịch tuyệt vọng. Tảng băng giàu có này nắm chặt mạch tài chính của cậu. Cậu vẫn muốn trêu chọc hắn, đúng là tự chuốc khổ. Cậu ỉu xìu nói: \”Được rồi, anh Cố, cho em mượn laptop được không?\”
Cố Tử An thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, tâm trạng rất tốt, lấy ngay một chiếc laptop từ thư phòng: \”Cẩn thận, làm hỏng là trừ lương.\”
\”Cảm ơn anh Cố, em sẽ cẩn thận.\” May mắn là tên tư bản này không đòi tiền thuê laptop. Cầm laptop xuống lầu, Kỷ Tịch nghĩ, mai không mua laptop nữa, mượn máy mà mất 200 nghìn, phải dùng cho đáng.
Cậu xem tài liệu thu thập được, ghi chú cẩn thận, nghiên cứu vài trường hợp thực tế, hiểu sâu hơn về động cơ hành vi của Bạch Sanh và Bạch Tâm trong kịch bản, rồi thiết kế hành động, thói quen khác nhau dựa trên tính cách của họ.
Đóng laptop, Kỷ Tịch liếc điện thoại, đã ba rưỡi sáng. Mệt và buồn ngủ, cậu lười về phòng, nằm trên thảm, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Tử An dậy lúc 5 giờ. Hắn chạy bộ trong vườn mỗi sáng, không khí trong lành và cây cỏ giúp hắn làm việc hiệu quả cả ngày.
Vừa xuống lầu, hắn nhíu mày. Vỏ trái cây vừa dọn đã chất đầy bàn, thảm trước sofa ngổn ngang laptop, gối ôm, và… một người cuộn tròn như mèo con.
Đêm thu lạnh, khả năng tự chăm sóc của cậu ta bằng không sao? Lười đến mức ngủ trên sàn mà không lấy chăn?
Cố Tử An lắc đầu, cảm thấy mình bị cậu ta làm cho ngu ngốc. Nếu đã về phòng, cậu nhóc này đâu cần lấy chăn ra ngủ trên sàn.
Hắn liếc cậu một cái khinh bỉ rồi đi thẳng ra cửa.
Tay vừa chạm tay nắm cửa, Cố Tử An không kìm được quay lại nhìn \”mèo con\” trên sàn. Cậu cuộn tròn, hơi run, cánh tay và bắp chân gầy guộc lộ ra, da trắng đến mức thấy mạch máu xanh. Vết sẹo trên lòng bàn chân dưới làn da trắng khiến người ta giật mình.
Không hiểu sao, hắn quay lại, lấy thuốc mỡ từ ngăn kéo bàn trà, ngồi xổm bên cạnh, dùng tăm bông bôi thuốc cho Kỷ Tịch.
Vết thương sâu, ở vị trí chịu lực bàn chân, dù không chảy máu nhưng da khó lành. Đi lại chắc chắn đau, vậy mà hôm qua cậu vẫn như không có chuyện gì, ra ngoài, mua đồ, nấu cơm.
Người đang ngủ không biết vì ngứa hay đau, khẽ hừ một tiếng, co chân về ngực.
Cố Tử An nhìn mặt cậu, nhíu mày. Lông mi run run, ngủ không thoải mái. Hắn không kìm được chạm vào tay cậu, thấy lạnh ngắt.