Editor: Tiểu Tinh Thần
Kỷ Tịch kéo thấp vành mũ, toàn thân áo đen quần đen bao bọc dáng người cao gầy thanh mảnh, chỉ để lộ chiếc cằm tinh tế trắng ngần. Sự tương phản cực điểm giữa đen và trắng khiến cậu toát lên một khí chất thiếu niên lạnh lùng đầy mê hoặc.
Cậu lặng lẽ đứng ở góc thang máy, cúi đầu, hai tay đút túi áo hoodie, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. Nhưng khí chất nổi bật của cậu quá thu hút, hai cô gái bên cạnh không kìm được mà lén đưa mắt nhìn.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ chủ động chào hỏi họ.
Nhưng giờ đây, Kỷ Tịch bị sự thật \”mình là đàn ông mà lại mang thai\” làm tâm trí rối bời.
Sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé vô tội trong bụng đã phá vỡ mọi kế hoạch tương lai của cậu.
Điều quan trọng nhất là cậu không biết Cố Tử An sẽ nghĩ gì về mình, về sinh mệnh bất ngờ này. Liệu Cố Tử An có coi cậu là quái vật? Anh ấy sẽ ghét bỏ đứa bé này không?
Nghĩ đến đây, Kỷ Tịch đột nhiên cảm thấy dưới rốn như có một sợi gân khẽ động đậy.
Cậu sững sờ một thoáng, bàn tay trong túi, qua lớp vải mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vừa động, như một lời chào chính thức đầu tiên giữa hai cha con gắn bó máu mủ.
Khóe môi cậu khẽ cong, trong lòng thầm đáp: Bố cũng yêu con.
Cô gái bên cạnh vừa quay đầu nhìn cậu, bất ngờ bắt gặp nụ cười trong sáng khiến tim đập loạn. Cô đỏ mặt, cố kìm trái tim đập thình thịch. Khi định thần lại, cô chợt thấy người này hơi giống Kỷ Tịch.
Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ. Kỷ Tịch giờ chắc đang nằm trên giường mệt mỏi \”đối phó\” với đại gia Cố, làm sao có thể ra ngoài một mình. Nghĩ vậy, cô quay sang cô bạn, tiếp tục chủ đề trước khi vào thang máy.
\”Cậu nói đại gia Cố sẽ dẫn Milkshake đi nước nào để cưới?\”
\”Ơ, trước đây cậu chẳng bảo nếu Milkshake yêu đương, cậu sẽ bỏ fandom sao?\”
\”Đại gia Cố đâu phải mấy loại yêu quái lẳng lơ ngoài kia…\”
Kỷ Tịch: \”…\”
\”Đing đong!\”
Cửa thang máy vừa mở, Kỷ Tịch cúi đầu, giấu cằm vào cổ áo hoodie, thầm niệm \”không thấy tôi, không thấy tôi,\” rồi lướt nhanh ra khỏi khách sạn dọc theo góc tường.
Nhìn thấy nhà hàng bên cạnh khách sạn, Kỷ Tịch mơ hồ nhớ ra mình chưa ăn trưa. Dù không thấy đói, nhưng với tinh thần trách nhiệm với em bé, cậu vẫn quyết định ăn một bữa tử tế trước.
Không chỉ ăn, mà còn phải ăn đầy đủ dinh dưỡng.
Thế là, nửa tiếng sau, Kỷ Tịch như gió cuốn mây tan, \”xử lý\” sạch sẽ bốn món mặn một món canh trên bàn.
Rời nhà hàng, cậu ghé tiệm bánh bên cạnh mua ít bánh su trứng mới ra lò và vài loại bánh ngọt. Lúc này, cậu mới thỏa mãn xoa bụng, bắt taxi ở lề đường.
Báo địa điểm cho tài xế, bác tài nhìn chàng trai trẻ đẹp trai, cười hiền: \”Cậu năm nhất hay năm hai? Nhìn cậu tầm tuổi con trai bác, con bác học cùng trường cậu, biết đâu hai đứa là bạn học.\”