Editor: Tiểu Tinh Thần
Kỷ Tịch xoay người đầy phong độ, để lại cho hai người một bóng lưng vai rộng eo thon, đẹp trai đến mức khiến người ta không kìm lòng được. Nhưng trong lòng cậu lại lẩm bẩm, cậu chẳng rõ cách bố trí của công ty, căn bản không biết văn phòng quản lý ở đâu.
May thay, sáng sớm công ty vắng người. Khi đi ngang qua một căn phòng lớn phát ra tiếng nhạc, cậu nhẩm nhịp, đoán chắc đây là phòng tập nhảy.
Kỷ Tịch tiếp tục bước, rẽ vào một văn phòng. Cửa không đóng chặt, vọng ra tiếng trò chuyện của hai người. Cậu ngẩng đầu nhìn bảng tên trên cửa ghi \”Phó giám tổng giám đốc\”. Kỷ Tịch không muốn nghe lén, cũng chẳng muốn bận tâm chuyện người khác, đang định quay đi thì nghe một người đàn ông nhắc đến tên mình, cậu dừng bước.
\”Ai cơ? Kỷ Tịch à? Cậu không nhắc thì tôi cũng quên công ty còn người này. Diễn xuất thì chẳng có, tính cách chẳng ra gì, khí chất cũng thiếu, quần áo lại càng không. Đẹp trai thì được cái gì? Tài nguyên đâu phải từ trên trời rơi xuống. Vai nam phụ số 2 của 《Nghịch Quang》 đưa cho cậu ta, chính cậu ta không có bản lĩnh giữ lấy. Công ty làm sao xoay sở cho cậu ta được?\” Giọng người đàn ông rõ ràng chứa đầy sự bất mãn.
\”Phó tổng Lý, xin ngài bớt giận. Kỷ Tịch dù không xuất thân chính quy, nhưng cậu ấy rất có linh tính, nghe lời và chịu khó. Cậu ấy chỉ thiếu một cơ hội thôi.\” Giọng này hẳn là của quản lý nguyên chủ, Lâm Tân.
\”Còn muốn cho cậu ta cơ hội kiểu gì nữa? Vai nam phụ số 2 này, công ty biết bao người dòm ngó. Tôi nể mặt cậu, quản lý Lâm, cố gắng đề cử cậu ta, kết quả thì sao? Giờ tôi thực sự hối hận. Vai đó cuối cùng vẫn thành của người khác trong công ty. Công cốc!\” Giọng tổng Lý đầy thiếu kiên nhẫn.
\”Phó tổng Lý…\” Quản lý vẫn muốn tranh thủ.
Phó tổng Lý nhanh chóng cắt lời, dường như đã bất mãn với nguyên chủ từ lâu: \”Tôi nói thẳng nhé, cậu ta không hợp ăn bát cơm này. Làm diễn viên chẳng có thiên phú, con đường lưu lượng cũng chẳng đi nổi. Lần trước công ty sắp xếp cho cậu ta chụp bìa tạp chí cùng Trì Tu Minh, kết quả mặt cậu ta như tượng gỗ, hại cả ekip chụp suốt 20 tiếng. Hợp đồng cậu ta hết hạn thì cho cậu ta cút đi.\”
\”Phó tổng Lý, người hoàn hảo cả trong lẫn ngoài như Trì Tu Minh dù sao cũng hiếm. Kỷ Tịch cậu ấy…\” Lâm Tân trong đầu so sánh Kỷ Tịch với Trì Tu Minh, giọng lập tức yếu đi.
\”Cậu biết Trì Tu Minh giờ đang làm gì không? Cậu ấy đang luyện tập ở phòng nhảy bên cạnh. Còn Kỷ Tịch…\” Điện thoại phó tổng Lý reo lên, ông ta vẫy tay ra hiệu đuổi khách. Khi thấy tên người gọi, ông ta lập tức đổi giọng nịnh nọt: \”Đạo diễn Trương.\”
Lâm Tân vốn định rời đi, nghe đối phương là đạo diễn phim, anh lập tức dừng lại.
Tổng Lý: \”…Kỷ Tịch? Đúng, đúng! Cậu ta là nghệ sĩ công ty chúng tôi… Tìm cậu ta thử vai nam chính 《Song Sinh》? Ngài có nhầm không? …Một nhân vật nam có hai tính cách, biết chơi piano và nhảy? Nhưng hai thứ này Kỷ Tịch đều không biết. Nếu không, ngài xem Trì Tu Minh của công ty chúng tôi được không? …Được rồi, tôi sẽ bảo quản lý thông báo cậu ta đi thử vai. Cảm ơn đạo diễn Trương.\”