[Đm/End] Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy – Chương 83: Giết hết đám cặn bã này đi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/End] Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 83: Giết hết đám cặn bã này đi

Biên tập: Thư Lạc

Chỉnh sửa: June

Cố Diệp đưa mẹ đứa trẻ lên xe, Mục Cảnh Phỉ cưỡi con mô tô của cô, bật còi báo động inh ỏi, bảo Cố Diệp: \”Chị đi trước mở đường cho em, nhớ thông báo tuyến đường kịp thời cho chị.\”

Cố Diệp làm dấu tay tỏ ý ok, hỏi mẹ đứa trẻ kia: \”Có hình cháu bé không? Cho tôi.\”

Người mẹ khóc sướt mướt, tâm lý gần như sụp đổ: \”Không có, điện thoại của tôi bị tên đó cướp mất rồi.\”

Cố Diệp ngoảnh lại nhìn trạng thái tâm lý của cô ấy, không định hỏi thêm gì nữa. Cậu mở túi, lấy bút mực đỏ và mấy tờ bùa trắng ra, nhanh chóng vẽ xong rồi lập tức dán lên đùi Hạ Tường đang ngồi bên ghế phó lái.

Lúc này tuy Hạ Tường không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cảm giác nơi đầu gối bỗng dưng lạnh run lên. Cậu trưng vẻ mặt đầy đau khổ ngó Cố Diệp, lại nói, khi Cố Diệp bảo lên đây ngồi thì cậu đã thấy có vẻ sai sai rồi. Cậu là thân thể thuần âm, dù là ban ngày thì đôi khi cũng thấy được mấy thứ đó. Mà bây giờ, trong ngực cậu dần dần hiện ra linh hồn thể của một con chó nhỏ, thì ra Cố Diệp lại dùng cậu làm vật dẫn.

Cố Diệp thắt dây an toàn, xoa đầu con chó nhỏ kia: \”Cún con, nếu mày đánh hơi được mùi của cô bé kia thì khi nào về, tao sẽ cho mày ăn thịt.\”

Hình thể của con chó kia khá nhỏ, cùng lắm là 20cm, nhỏ đến nỗi có thể ôm trọn trong lòng bàn tay. Đôi mắt của nó vừa to vừa tròn, đen bóng, ngửi ngửi một lát, nó quay ra sau sủa một tiếng.

Cố Diệp quay đầu xe: \”Chị Mục, quay lại!\”

Xe ngoặt gấp khiến chó nhỏ bị hất bay lên, Hạ Tường hơi do dự rồi ôm nó vào lòng. Ngay sau đó, Cố Diệp đạp chân ga, xe vèo cái chạy vút.

\”Nhanh quá thể!\” Triệu Bằng Vũ ngồi ghế sau đỡ người mẹ trẻ, trong lòng phát khiếp, bằng lái của Cố Diệp có lẽ sẽ bị tước mất.

Cố Diệp căng mặt, lờ đi lời của hắn. Khi sắp đến giao lộ, cậu thông báo cho Mục Cảnh Phỉ: \”Rẽ trái!\”

\”Tới ngã tư rẽ phải!\”

\”Đi thẳng!\”

Mục Cảnh Phỉ cũng xem như là người chơi hệ đua xe lâu năm, để đuổi kịp tội phạm bỏ trốn mà dám lái với tốc độ 300km/h. Trên xe cô vang tiếng còi báo động, khiến xe cộ đang lưu thông và người đi đường tự động nhường lối, bây giờ dù đang ở trong thành phố nhưng cô đã chạy đến 120km/h. Cố Diệp lái theo sau cũng to gan không kém, dám vượt hết đèn đỏ, chạy tuốt theo tuyến đường đã được tính trước. Hai người dồn hết sức mình, quyết tâm phải tìm được đứa trẻ!

\”Chị Mục, chiếc xe kia lại thay giấy phép tạm thời, đổi thành Kinh P. 77370.\”

Mục Cảnh Phỉ lập tức thông báo cho người trong tổ, tra tìm bọn chúng!

Khóe mắt của mẹ đứa trẻ đỏ bừng, siết chặt dây an toàn. Cô không biết vì sao Cố Diệp lại biết rõ chuyện này như vậy, nhưng cô đành gửi gắm mọi hy vọng vào cậu thanh niên và vị cảnh sát trẻ ấy. Triệu Bằng Vũ ngồi cạnh cô an ủi: \”Cô đừng căng thẳng, có cậu ấy ở đây thì nhất định sẽ tìm được con cô về, chúng ta sẽ đuổi kịp chúng nhanh thôi! Cậu ấy là đại sư huyền học nổi danh bậc nhất trong nước, bấm tay tính toán là biết tận năm trăm năm sau, cô cứ tin cậu ấy.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.