[Đm/End] Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy – Chương 73 Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/End] Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 73 Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời

Edit: Trầm Khê <> Beta: Vanniebab

Chương 73 Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời

Bệnnh viện huyện là một bệnh viện hạng 2, cũng là bệnh viện chính quy lớn nhất ở đây, ai có bệnh gì cũng đều tới đây chữa. May là đầu năm rất ít người tới khám nên chỉ đợi một xíu đã tới lượt Cố Diệp.

Thầy thuốc là một bà cô, vừa thấy Cố Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn nóng tới đỏ bừng, lòng mẹ bao la bỗng dưng tràn ra: \”Ôi chao, sốt bao lâu rồi?\”

Một tay Cố Sâm giữ đầu Cố Diệp giúp cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước: \”Chiều hôm qua đã phát sốt rồi, tối uống thuốc cũng không thấy giảm, chích hay là truyền dịch gì, cô xem thử giúp với.\”

Cố Diệp giật mình ngẩng đầu nhìn anh cả, chích? Là cái chích mông kia đó hả?!

Cố Sâm xoay đầu Cố Diệp lại để cậu nhìn thẳng vào bác sĩ, có bệnh thì chữa, giả vờ đáng thương cũng vô dụng thôi.

Cố Lâm mỉm cười giải thích: \”Từ nhỏ nó đã yếu ớt rồi, hồi trước bị bệnh cũng uống thuốc mà không hết, hay là cứ chích cho nó một mũi để hạ sốt trước đi.\”

Cố Diệp sống không còn gì luyến tiếc nhìn hai ông anh: \”Mấy anh nghiêm túc đấy à? Em là được nhặt từ bụi chuối đúng không?\”

Cố Sâm lạnh mặt, \”Im đi, chữa bệnh.\”

Bác sĩ nín cười kiểm tra cho Cố Diệp, \”Có vẻ là vi rút cảm mạo, phổi và khí quản vẫn ổn, xét nghiệm máu trước đi.\”

\”Dạ?\” Cố Diệp vội vã kéo khoá chân áo lông từ đầu đến chân, rụt vào trong, \”Bác sĩ viết đơn thuốc là được rồi, không cần thiết rút máu đâu.\”

Bác sĩ dở khóc dở cười, \”Không rút máu con đâu, lấy xíu máu đầu ngón tay thôi.\”

\”Nhưng mà cũng phải dùng kim đó!\” Cố Diệp đau í ới, Cố Diệp mặt liệt xách cậu lê, Cố Lâm chờ lấy phiếu kiểm tra xong đi đóng tiền,lúc ra ngoài đã thấy Cố Sâm lôi Cố Diệp tới khoa xét nghiệm. Em ba đáng thương, trước mặt anh cả không hề có tí đấu tranh nào.

\”Chậc chậc, thật bạo lực.\” Cố Lâm đưa hoá đơn cho y tá, khuyên Cố Sâm: \”Đừng nhéo mặt nó nữa, người ta nhìn còn tưởng nó là con nhặt.\”

Cố Diệp run rẩy vươn đầu ngón tay, \”Ai bảo, em là hàng được ship tới đó.\”

Cố Sâm nhíu mày, ghét bỏ nói: \”Hồi trước sợ đau, giờ lớn rồi mà vẫn sợ, không có tí tiến bộ nào!\”

Cố Diệp trợn trắng mắt, bị chích thì ai mà không đau?

Y tá vừa thấy ba anh đẹp trai tới, lại còn siêu ngầu, Cố Lâm giật lấy hoá đơn của Cố Diệp, cười tủm tỉm nói: \”Chích không đau đâu, em trai tôi có hơi yếu ớt, chích có tí đã gào lên.\”

Y tá trưởng mỉm cười nói: \”Để tôi làm cho.\”

Cố Diệp nhìn nhìn thấy đối phương cũng lớn trông có vẻ kinh nghiệm dày dạn, dũng cảm đưa tay ra, y tá trưởng nhìn cậu xoẹt một phát chích lên.

\”A a a anh ơi! Đau quá!\”

Y tá trưởng dở khóc dở cười, \”Mấy đứa con nít còn không kêu đau đâu.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.