Phiên Ngoại 3: Thế giới Song song ②
Editor: Tiểu Tinh Thần
Từ ngày đó, cả hai luôn chia sẻ một bịch sữa. Lâm Ngư để Tần Thời Dã uống trước, vì cậu nghĩ nhóc là thầy, mà bà ngoại từng dạy phải kính trọng thầy. Tần Thời Dã uống nửa bịch rồi đưa lại cho Lâm Ngư, cậu uống nốt phần còn lại. Thoáng cái, sáu năm trôi qua.
\”Anh định đi làm lính hả?\” Lâm Ngư nằm sấp trên giường, chống cằm nhìn Tần Thời Dã. Lúc này, Tần Thời Dã đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông cao lớn, tuấn tú. Trại phúc lợi không còn chỗ cho hắn ở, nên hắn quyết định nhập ngũ, vì có trợ cấp.
Tần Thời Dã ngồi bên mép giường, xoa đầu cậu thiếu niên: \”Ừ.\”
Lâm Ngư bĩu môi: \”Em không nỡ xa anh đâu, anh ơi.\”
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, trại phúc lợi không chu cấp tiền học nữa. Bà ngoại Lâm đã hỗ trợ hắn một khoản để học trường công lập. Bình thường, hắn làm thêm lặt vặt để kiếm tiền. Tốt nghiệp cấp ba, Tần Thời Dã không muốn nhận tiền từ bà ngoại nữa, quyết định đi lính. Có trợ cấp, hắn có thể gửi tiền về cho Lâm Ngư và bà ngoại.
Tần Thời Dã ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu: \”Anh sẽ về thăm em và bà mỗi năm.\”
Lâm Ngư biết không ngăn được hắn, níu tay áo hắn: \”Vậy anh nhớ phải nghĩ đến em nhé.\”
Tần Thời Dã mỉm cười: \”Được.\”
Cách đánh nhau mà Tần Thời Dã dạy Lâm Ngư rất hiệu quả. Cụ thể là, khi học cấp hai, vì quá xinh đẹp, Lâm Ngư bị mấy tên lưu manh ở trường lôi vào nhà vệ sinh, định cởi quần xem cậu là trai hay gái. Cậu đấm một phát ngã lăn, đánh chúng kêu cha gọi mẹ. Từ đó, chẳng ai dám đụng vào Lâm Ngư, dù bề ngoài cậu trông yếu đuối.
Còn chuyện sau đó, khi anh Thời Dã biết được và âm thầm xử lý lũ kia, Lâm Ngư không hay biết.
Hè lớp chín, bà ngoại qua đời. Mẹ Lâm ở nước ngoài không về. Lâm Ngư, nhờ hàng xóm giúp đỡ, tổ chức tang lễ cho bà. Cậu chết lặng, quỳ trong linh đường khóc đến không thành tiếng. Khi đứng dậy, cơ thể lảo đảo, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Ngẩng lên thấy gương mặt quen thuộc, Lâm Ngư ôm chặt người đàn ông như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: \”Anh ơi, em không còn bà nữa, em không còn nhà…\”
Tần Thời Dã đau lòng khôn xiết, ôm chặt cậu: \”Tiểu Ngư, anh ở đây với em, anh mãi mãi bên em…\”
Lâm Ngư mơ màng một thời gian. Tần Thời Dã giúp xử lý nhiều việc, ngoài ra luôn ở bên an ủi, dỗ dành. May mắn, Lâm Ngư tính tình lạc quan, nhanh chóng vực dậy. Cậu biết bà ngoại luôn dõi theo, nên phải sống thật tốt.
Tần Thời Dã nhất quyết chu cấp cho cậu. Dù không có duyên với cha mẹ, Lâm Ngư vẫn còn gia sản bà nội và bà ngoại để lại, không đến mức túng thiếu. Nhưng không lay chuyển được hắn, cậu đành cất tiền hắn gửi, để sau này cải thiện bữa ăn cho cả hai.
Lên cấp ba, một lần Tần Thời Dã về phép đến đón Lâm Ngư, tình cờ thấy có người tỏ tình với cậu. Về nhà, hắn cứ bóng gió nói về cái hại của yêu sớm. Lâm Ngư cười tít mắt nghe, làm nũng vài câu, khiến Tần Thời Dã không nỡ nói thêm.