Chương 3: Ngực phát triển lần thứ hai, lén lút xoa ngực bị phát hiện, bị đàn ông đêm khuya mò vào phòng xoa bóp.
Editor: Tiểu Tinh Thần
Tuy nhiên, đến phút cuối Lâm Ngư vẫn sợ. Tần Thời Dã luôn mang vẻ ngoài bình tĩnh, lạnh lùng. Giao tiếp hàng ngày không có vấn đề gì, nhưng Lâm Ngư mơ hồ cảm nhận được trong lòng hắn có một lớp băng giá, dựng lên một bức tường tâm lý dày cộp. Lâm Ngư nghĩ, có lẽ cần thêm thời gian để làm ấm trái tim hắn.
Hôm nay Lâm Ngư ra ngoài. Nhà hàng lâu đời mà cậu yêu thích vừa ra món mới, cậu định đến thử. Nếu ngon, cậu sẽ thử tái hiện lại món đó để nấu cho Tần Thời Dã ăn.
Ăn được món ngon, Lâm Ngư ghi nhớ hương vị, trong đầu suy nghĩ xem dùng nguyên liệu gì để tái tạo được vị đó. Khi còn cách khu dân cư một đoạn, cậu bất ngờ thấy Tần Thời Dã ở phía trước không xa.
Lâm Ngư hơi ngạc nhiên, bước nhanh hơn để chào hắn. Nhưng chưa kịp đến gần, cậu thấy một người từ phía đối diện đi tới, trên mặt mang theo vẻ chế giễu.
\”Tần Thời Dã? Nếu tôi nhớ không lầm, đáng lẽ anh đang ở nước ngoài chứ? Sao? cuối cùng tổ chức cũng đuổi anh rồi?\” Người kia tỏ vẻ hả hê. \”Hay là cái miếu nhỏ đó không chứa nổi tượng phật lớn như anh?\”
Tần Thời Dã chỉ nhướng mắt, nhàn nhạt đáp: \”Chuyển nghề thôi.\”
Giọng kẻ kia đầy ác ý: \”Ồ? Loại người không học thức, không giáo dưỡng như anh thì tìm được việc gì ngoài xã hội? Hay là khởi nghiệp? Đừng để số tiền đánh đổi bằng mạng sống cũng tiêu tan hết đó nha.\”
Tần Thời Dã lười đáp. Trong tổ chức lính đánh thuê, có đồng đội phù hợp để làm nhiệm vụ cùng, tất nhiên cũng có kẻ ghen ghét, muốn hắn chết. Người này kiếp trước đã chết trong miệng tang thi, kiếp này không cần hắn ra tay cũng sẽ tự chuốc họa, chẳng đáng để hắn phí sức.
Tần Thời Dã không để tâm, nhưng Lâm Ngư phía sau lại tức đến nổ phổi. Cậu ba bước thành hai, lao lên: \”Liên quan gì đến anh? Lo thân anh đi! Dù thế nào, anh Thời Dã cũng hơn đứt cái loại suốt ngày soi mói người khác như anh!\”
Tần Thời Dã đã sớm phát hiện Lâm Ngư ở phía sau. Lúc này, cậu tức tối, như một con cừu non xù lông lại chắn trước mặt mãnh thú muốn bảo vệ hắn. Nhìn nghiêng, gò má cậu mỹ nhân phồng phồng, ngón tay Tần Thời Dã khẽ xoa, ngứa ngáy muốn chạm.
Người kia bị Lâm Ngư mắng cho một tràng, ban đầu sững sờ vì vẻ ngoài của cậu, sau đó nghe cậu rõ ràng bênh vực kẻ thù của mình, ghen tức đến mặt mũi méo mó, buột miệng: \”Hừ, loại tiểu nhân hiểm độc như Tần Thời Dã chỉ xứng với loại như cậu, bị ngàn người cưỡi, vạn người… A!\”
Lâm Ngư đã quen bị trêu chọc hay sỉ nhục vì ngoại hình, trong lòng sớm đã luyện được sự kiên cường, chẳng thấy gì to tát, chỉ ngứa răng muốn phản đòn. Chưa kịp nghĩ ra, Tần Thời Dã đã bước tới, nắm ngón tay kẻ kia bẻ mạnh. Một tiếng xương gãy rợn người vang lên, tiếp theo là vài cú đấm nặng nề, chuẩn xác. Kẻ vừa nãy còn buông lời ngông cuồng đã lăn lóc dưới đất, không dậy nổi.
Cùng là lính đánh thuê, nhưng sức mạnh Tần Thời Dã vượt xa mọi người. Tránh chiến lâu ngày, người ta lại tưởng hắn là mèo bệnh? Huống chi với tinh thần lực mạnh mẽ, tốc độ và sức mạnh đều tăng vượt trội, kẻ khác dù thấy hắn ra tay cũng không thể né.