Chương 2 – Nuôi một người nấu ăn cũng không tệ, có gì thì nhốt cậu ta lại, chuyên để nấu ăn.
Editor: Tiểu Tinh Thần
Cộc cộc cộc.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Tần Thời Dã mặc áo thun đen và quần dài thoải mái đứng ở cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Ngư.
\”Anh Tần, em đến nấu ăn cho anh đây.\” Lâm Ngư nở một nụ cười ngọt ngào với Tần Thời Dã, rạng rỡ đến mức gần như làm lóa mắt người khác.
Trong tay cậu xách những túi rau tươi ngon đặc biệt mua ở chợ sáng, những túi đồ nặng trĩu kéo căng đôi tay trắng nõn mảnh khảnh, để lại những vết đỏ rõ rệt trên ngón tay.
Tần Thời Dã không nói gì, chỉ bước vào trong, nhường chỗ cho Lâm Ngư. Lâm Ngư cũng không nhìn lung tung, đi thẳng vào bếp và bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng, tầng trên chỉ có vài chai nước suối, tầng dưới là mấy gói thực phẩm đông lạnh. Lâm Ngư không khỏi nhíu mày, thế này thì… quá xuề xòa rồi.
Nhìn anh Tần là biết không phải người biết cách sống, nhưng Lâm Ngư không ngờ hắn lại qua loa đến vậy. Bình thường chắc chỉ ăn đồ ăn ngoài và thực phẩm đông lạnh thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Ngư cảm thấy công việc của mình bỗng trở nên quan trọng. Dù sao ăn ngon thì người mới khỏe mạnh được.
Liếc nhìn bàn bếp, đến hộp muối hay chai dầu cũng không có. Làm sao đây? Cậu chỉ mua rau củ thôi, ai mà ngờ chỗ ở của một người lại không có gia vị chứ. Lâm Ngư đành bước ra khỏi bếp, hơi khó xử nói với Tần Thời Dã: \”Xin lỗi anh Tần, em chuẩn bị không chu đáo. Để em đi mua ít gia vị nhé.\”
Tần Thời Dã đang nghiêm túc nhìn gì đó trên máy tính, nghe vậy thì hơi ngẩn ra. Hắn không ngờ Lâm Ngư đến nhanh thế. Vật tư hắn thu thập đều ở trong không gian, chưa lấy ra, hắn cũng quên mất phải bày ít đồ trong bếp cho ra vẻ.
\”Không cần, để tôi đi mua.\” Tần Thời Dã trầm giọng nói, hắn dừng lại một chút, \”Sau này tôi sẽ cung cấp nguyên liệu, cậu không cần chuẩn bị nữa.\”
Lâm Ngư đành gật đầu, thấy Tần Thời Dã tắt máy tính rồi đi ra ngoài. Trong bếp chẳng có dụng cụ gì, ngay cả việc chuẩn bị cũng không làm được, chỉ có một con dao gọt trái cây. Lâm Ngư chán nản đi vài vòng trong phòng khách, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở con dao.
Mười phút sau, một đĩa táo cắt hình thỏ đáng yêu ra lò.
Vừa bày táo ra đĩa xong, Lâm Ngư nghe tiếng Tần Thời Dã trở về.
Nhanh vậy sao? Lâm Ngư ngạc nhiên, vội đứng dậy định giúp cầm đồ. Nhìn thấy mấy túi đồ lớn Tần Thời Dã xách, cậu lại giật mình: \”Nhiều dữ vậy ạ?!\”
Trong không gian của Tần Thời Dã cất giữ rất nhiều vật tư, chẳng cần đi mua. Dù sao tòa nhà cũ này cũng không có camera giám sát, hắn chỉ đứng ở góc ngoài cửa một lúc, rồi xách đủ loại gia vị và dụng cụ nhà bếp vào nhà.
Lâm Ngư muốn giúp cầm đồ, nhưng sức nặng của mấy túi đồ làm cậu lảo đảo suýt ngã. Tần Thời Dã một tay đỡ cậu, lấy lại đồ, tự mình xách vào bếp, để lại Lâm Ngư đứng đó hơi xấu hổ. Tuy biết mình không khỏe, nhưng không ngờ thứ Tần Thời Dã dễ dàng xách được, cậu lại hoàn toàn không nhấc nổi. Cậu tự an ủi trong lòng: Là do anh Tần khỏe quá thôi, chẳng phải hôm đó anh ấy một mình hạ cả đám sao?