Chương 12: Khám phá không gian, ra vào và lấy đồ, không ngủ được thì đụ cho dễ ngủ.
Editor: Tiểu Tinh Thần
Sáng hôm sau, Tần Thời Dã tỉnh dậy trước. Hắn cẩn thận kiểm tra tình trạng lồn của Tiểu Ngư, thấy ngoài việc hơi sưng đỏ thì không có chỗ nào bị thương. Linh tuyền quả nhiên đã phát huy tác dụng không nhỏ.
Lâm Ngư mở mắt, thấy anh Thời Dã nửa nằm tựa vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng quấn quýt nhìn mình. Cậu không khỏi xấu hổ, kéo chăn che nửa mặt: \”Anh nhìn em như thế làm gì?\”
Tần Thời Dã cúi xuống hôn lên trán cậu: \”Anh nhìn bảo bối ngoan của anh thì sao nào?\”
Nghe cách gọi này, Lâm Ngư lập tức nhớ lại chuyện kịch liệt tối qua. Lần thứ hai trong phòng tắm, cậu đã khóc lóc mắng chửi, miệng loạn xạ gọi hắn là đồ khốn, lưu manh thối, siêu xấu xa.
Tần Thời Dã vừa mạnh mẽ làm cậu, vừa dịu dàng dỗ dành, gọi cậu là Tiểu Ngư, tiểu ngoan, bảo bối, khiến cậu mỹ nhân xấu hổ, mặt đỏ bừng, bị đưa lên cao trào.
Hừ, bình thường lạnh lùng kiêu ngạo thế nào, lên giường là biến thành người khác ngay!
Lâm Ngư kéo chăn đứng dậy, bước vài bước. Ngoài việc chân hơi mềm, cậu không thấy vấn đề gì. Dù vậy, Tần Thời Dã vẫn quyết định mai mới ra ngoài. Hắn mở không gian cho Lâm Ngư, thế là hôm nay cậu mỹ nhân hứng thú khám phá không gian ở nhà.
\”Wow, rộng thật!\” Lâm Ngư theo cách Tần Thời Dã dạy mà vào không gian. Bên trong diện tích rất lớn, giữa trung tâm là một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh là một mảnh đất lớn. Vì chưa kịp trồng gì, đất vẫn để trống.
Bên cạnh mảnh đất là một cái ao chứa nước mặn, nuôi vài loại hải sản. Gần ao là một dòng suối chảy róc rách, không rõ nguồn từ đâu, nước chảy không ngừng, nuôi cá con, tôm sông và các loại thủy sản tươi sống.
Phía trước ngôi nhà có một dòng suối nhỏ, chính là linh tuyền kỳ diệu. Bên cạnh là một bông hoa trong suốt lấp lánh, hình dáng lạ lùng mà Lâm Ngư chưa từng thấy, không nhận ra loài. Điều kỳ lạ là, một giọt linh tuyền lấy ra có màu trắng đục, nhưng cả dòng suối tụ lại thì trong suốt như nước thường.
Xa hơn một chút là một lùm cây nhỏ, nở đầy hoa hồng phấn nhạt, đẹp mê hồn.
Tần Thời Dã theo Lâm Ngư vào, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc. Không gian tầng trên chứa được vật sống giờ rộng hơn trước nhiều, chắc là do mở khóa chủ nhân mới, vì trước đây không có lùm hoa kia.
Lâm Ngư nhìn mảnh đất trống: \”Sao không trồng gì ở đây, chẳng phải lãng phí à?\”
Tần Thời Dã ngắn gọn: \”Phiền.\”
Lâm Ngư không nhịn được lườm hắn: \”Anh mới phiền!\”
Sau đó, cậu khám phá không gian tầng dưới cố định, bị số lượng vật tư khổng lồ của Tần Thời Dã làm choáng váng: \”Trời ơi, anh Thời Dã, anh mua bao nhiêu đồ thế này?!\” Cậu liếc sơ qua, \”Chỗ này đủ cho chúng ta ăn uống xa hoa vài chục năm.\”
Tần Thời Dã xoa đầu cậu: \”Ừ, nên không cần lo thiếu, cũng không sợ ai. Nếu không được, chúng ta tìm chỗ không người mà ở, số đồ này đủ cho chúng ta sống lâu dài.\”