Lộ Hồi chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi lập tức dời mắt, vẻ mặt không chút thay đổi.
So với việc trên người cô ta cũng đeo tấm bảng giống y hệt, Lộ Hồi lại để tâm hơn đến việc NPC này gọi cậu là \”Bác sĩ Quân\”.
Vậy là trong thế giới này, tên của cậu thật sự chính là bút danh \”Quân Triều Mãn\” hay nó là do cậu tự đặt?
Theo thiết lập, khi người chơi bước vào phó bản, bọn họ có thể tự nghĩ đại một cái tên, NPC sẽ tự động sử dụng tên đó. Nhưng giờ Lộ Hồi lại tò mò liệu cái tên \”Quân Triều Mãn\” có được xác định là tên của cậu trong thế giới này không.
Dù sao thì… thế giới này vốn dĩ được cậu tạo ra bằng chính cái tên \”Quân Triều Mãn\”.
Minh Chiếu Lâm rõ ràng cũng nhận ra tấm bảng trước ngực cô ta, hắn chỉ nhếch khóe miệng mà không nói gì.
Hứa Đình lên tiếng: \”Thời tiết hôm nay rất đẹp, bác sĩ Quân có thể dẫn Minh tiên sinh ra ngoài đi dạo, đi vài vòng là đến giờ ăn trưa rồi.\”
Tầng bốn rất sáng sủa, không giống những tầng trên chỉ có hai đầu hành lang là có cửa sổ, cộng thêm độ dài hành lang khiến thông gió cũng trở nên vô nghĩa. Điều này khiến bầu không khí vốn u ám càng trở nên nặng nề hơn.
Nhưng tầng bốn lại có rất nhiều cửa sổ, rèm cũng không kéo, càng không có lưới sắt chống trộm để ngăn bệnh nhân nhảy lầu, nên có thể nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.
Mặc dù trước đó Lộ Hồi và Minh Chiếu Lâm đã đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng giờ nghe Hứa Đình nói vậy, Lộ Hồi mới thực sự cảm thấy hôm nay thời tiết đúng là không tệ.
Mặt trời không quá gắt, ánh sáng chỉ hơi yếu, rất thích hợp để đi dạo.
Lộ Hồi mỉm cười đáp: \”Cảm ơn, tôi sẽ dẫn anh ấy đi dạo trong nhà trước.\”
NPC không cản, Lộ Hồi liền dẫn Minh Chiếu Lâm đi dạo một vòng quanh tầng bốn, trông rất nghiêm chỉnh.
Các phòng ở tầng bốn đều mở cửa, có thể nhận ra chúng là phòng khám và phòng họp, nhưng không có số phòng, chỉ có bảng tên bác sĩ dán ở cửa.
Lộ Hồi tìm thấy phòng khám của chính mình, nằm ở vị trí hơi khuất, trên bảng ghi rõ [Bác sĩ trưởng khoa tâm thần – Quân Triều Mãn]
Chỉ có cậu được ghi là bác sĩ trưởng khoa.
Cũng giống như hồ sơ bệnh án, chỉ riêng bọn họ – số 13 – không có hồ sơ bệnh án mà chỉ có sổ ghi chép việc dùng thuốc.
Lộ Hồi nhanh chóng hình dung trong đầu một bản mô hình, rồi quay sang hỏi Minh Chiếu Lâm để xác nhận lần nữa: \”Vị trí này…\”
\”Ừ.\” Minh Chiếu Lâm hơi cúi đầu nhìn cậu: \”Đúng ngay bên dưới phòng số 13.\”
Hắn khẽ nhếch môi, nhưng vẻ hứng thú chẳng có bao nhiêu: \”Hơn nữa mỗi phòng bệnh và phòng khám đều đối xứng.\”
Quả nhiên.
Nhưng đây là trùng hợp, hay chỉ là một cách đánh lạc hướng? Hoặc có ẩn ý gì đó?
Lộ Hồi tạm thời gác lại nghi vấn trong lòng, tiếp tục cùng Minh Chiếu Lâm đi dạo thêm một lúc.
Bọn họ phát hiện có một thang máy nằm ở cuối hành lang, đúng vị trí đối diện cầu thang. Vì phòng bệnh của bọn họ đều tập trung ở phía cầu thang, mà các phòng bệnh khác thì đều nằm bên phải số 13, không đi về phía bên trái, nên giờ bọn họ mới phát hiện ra thang máy này.