[Đm – Edit] [Vô Hạn Lưu] Thần Sáng Thế – Chương 4: Quy tắc viện điều dưỡng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm – Edit] [Vô Hạn Lưu] Thần Sáng Thế - Chương 4: Quy tắc viện điều dưỡng

Nguyên tắc thứ nhất: Tất cả nhân viên y tế phải mặc đồng phục trắng.

Điều này đồng nghĩa với việc ai mặc đồng phục khác màu rất có khả năng không phải nhân viên y tế, thậm chí… không phải con người.

Minh Chiếu Lâm đã đồng ý hợp tác nên tạm thời sẽ không gây thêm rắc rối.

Thấy Lộ Hồi ngồi xuống ghế, hắn đưa quyển bệnh án trong tay mình đến trước mặt cậu:

\”Xem thử đi.\”

Lộ Hồi nhận lấy, phát hiện bệnh án không ghi tên bệnh nhân. Chữ viết bên trong rất nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể đọc ra nội dung.

[02.04: Uống thuốc bình thường, tạm thời không có dấu hiệu phát bệnh.]
[02.05: Uống thuốc bình thường, tạm thời không có dấu hiệu phát bệnh.]

Từng ngày được ghi chép tỉ mỉ cho đến cuối tháng. Đến ngày 28/02, ghi chép bắt đầu thay đổi:

[02.28: Không uống thuốc, tình trạng không ổn.]

Bản ghi chép kết thúc tại đây. Không có thêm nội dung nào về sau.

Lộ Hồi lật thêm vài trang, thấy những trang còn lại đều trống trơn. Cậu đóng bệnh án lại, suy tư một lúc rồi đưa tay sờ quanh túi áo nhưng không tìm thấy điện thoại.

Sau khi không tìm thấy thêm gì trong phòng, Minh Chiếu Lâm thoải mái như chủ nhà, rót một ly nước, nhàn nhã hỏi: \”Cậu nghĩ sao?\”

Lộ Hồi không quanh co mà trả lời thẳng: \”Thông thường, hồ sơ bệnh án sẽ ghi rõ loại bệnh, triệu chứng nghi ngờ. Còn cái này thì giống như ghi chép nhật ký hơn.\”

Cậu dừng lại, ngẫm nghĩ: \”Chúng ta cần tìm một bệnh án thật sự.\”

Minh Chiếu Lâm đáp: \”Nhưng mà phòng này chỉ có bấy nhiêu đồ đạc.\”

Nói rồi, hắn như chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt quét từ trên xuống dưới cả người Lộ Hồi, mang theo chút ý vị sâu xa.

Lộ Hồi lập tức cảm thấy khó chịu, hỏi: \”…Nhìn cái gì?\”

Minh Chiếu Lâm nhếch môi cười, vẻ mặt vừa mập mờ vừa nguy hiểm: \”Bác sĩ, cậu cũng thấy rồi đấy. Tôi chỉ mặc mỗi bộ đồ mỏng manh này. Nhưng cậu thì khác, bên trong áo blouse trắng còn mặc T-shirt và quần dài. Chẳng phải rất tiện để giấu gì đó sao?\”

Lộ Hồi lập tức hiểu ra hắn định làm gì. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, dù trong lòng hơi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên:\”Bệnh nhân à, chúng ta đang hợp tác, phiền anh đừng lúc nào cũng tìm cách lật đổ tôi.\”

Cậu cười nhạt, lời lẽ đầy sắc bén: \”Nếu tôi còn phải chia nửa tâm trí để phòng ngừa anh, thì cả hai chúng ta đừng mơ mà ra khỏi đây.\”

Minh Chiếu Lâm hơi nhướn mày, nụ cười càng sâu hơn: \”Bác sĩ, đừng giận mà.\”

Hắn nghiêng đầu, nụ cười vẫn hiện hữu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: \”Tôi chỉ đùa chút thôi.\”

…Lộ Hồi tất nhiên không tin lời hắn.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, xé toạc bầu không khí yên tĩnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.