Mặc dù hắn chỉ có ký ức trong thế giới trò chơi, nhưng thông qua những người chơi khác, hắn cũng biết được đôi chút về tình hình của thế giới thực.
Lộ Hồi cười nhạt: \”Chẳng phải anh cũng từng nói với người khác mình là kẻ sát nhân hàng loạt trong thế giới thật à? Dăm bữa sau lại quay ra bảo mình thật ra là một cảnh sát? À đúng rồi, anh còn từng nói mình là một sinh viên đại học vô hại nữa kìa.\”
Minh Chiếu Lâm khựng lại, nụ cười bỗng chốc trở nên méo mó: \”A Mãn à.\”
Thái độ của hắn có chút khó đoán, vừa mang theo sát ý nguy hiểm, lại xen lẫn sự hứng thú càng lúc càng sâu đậm: \”Chuyện này cậu cũng biết sao?\”
Rốt cuộc cậu là ai?
Lộ Hồi thầm nghĩ: Đương nhiên là tôi biết rồi.
Dù sao thì đó đều là nội dung cậu cào phím viết ra.
\”Những chuyện không liên quan đến nhiệm vụ, nếu còn cơ hội gặp lại thì nói sau đi.\”
Lộ Hồi chuyển chủ đề: \”Anh nói đã nhìn thấy ảnh của tất cả các bác sĩ, vậy chỉ có mình anh nhìn thấy hay cả những người chơi khác cũng thấy?\”
Minh Chiếu Lâm liếm liếm môi: \”… Cả những người chơi khác cũng thấy.\”
Điều khiến Lộ Hồi hơi bất ngờ là hắn vậy mà phối hợp thật, thậm chí còn chủ động nói thêm: \”Số hiệu giống với hiện tại.\”
\”Nhưng ngoài chúng ta ra, còn có những bác sĩ khác, là những gương mặt chưa từng xuất hiện ở viện điều dưỡng.\”
\”À đúng rồi.\”
Minh Chiếu Lâm bắt chước giọng điệu của Lộ Hồi: \”Trong số những người chơi, chỉ có tôi được hiển thị là cấp chủ nhiệm.\”
Giống như trong phòng khám bên phía viện điều dưỡng, chỉ có Lộ Hồi được ghi là trưởng khoa.
Lộ Hồi: \”Vậy nên bây giờ có thể khẳng định rằng thân phận của chúng ta khá đặc biệt.\”
Sự đặc biệt này hiện tại chỉ có tác dụng duy nhất là khiến Hứa Đình đối xử với họ khác với những người chơi còn lại, hơn nữa y tá kết nối với họ cũng là Hứa Đình.
Có lẽ bọn họ có thể bắt đầu từ Hứa Đình?
Còn chưa kịp nói gì thì Minh Chiếu Lâm đã chậm rãi hỏi: \”Đang nghĩ gì vậy?\”
Lộ Hồi khẽ \”ừ\” một tiếng, giống như nói đùa, lại như rất nghiêm túc: \”Đang nghĩ nếu giết Hứa Đình thì sẽ thế nào.\”
Minh Chiếu Lâm có chút ngạc nhiên.
Hắn nhướng mày, bật thốt một tiếng: \”Cậu ghê gớm thật đó, A Mãn.\”
Lộ Hồi: \”…\”
Câu này nghe không đúng lắm.
Minh Chiếu Lâm tỏ ra hứng thú: \”Cậu định giết thế nào? Cậu đánh thắng cô ta không?\”
Lộ Hồi: \”Hả? Câu này không phải tôi nên hỏi anh à?\”
Lộ Hồi chỉ vào đầu mình: \”Rất rõ ràng, tôi thuộc kiểu người chơi trí tuệ, không có sức chiến đấu, chắc là anh cũng nhìn ra rồi.\”