Cùng một thời không, tại sao lại bất đồng thời gian?
Thật khó hiểu.
Minh Chiếu Lâm khẽ ồ lên một tiếng, phối hợp cho có lệ:\”Đúng là kỳ quái.\”
Lộ Hồi nhìn hắn: \”Anh không khỏe sao?\”
Minh Chiếu Lâm ậm ừ, rồi bật cười, thậm chí ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người nhìn cậu: \”A Mãn, cậu đang lo lắng cho tôi à?\”
Lại lên cơn gì nữa đây?
Lộ Hồi cảnh giác nhìn Minh Chiếu Lâm: \”Đừng nói với tôi anh định ăn thứ đó đấy nhé?\”
Dù biết Minh Chiếu Lâm sẽ không làm chuyện ngu ngốc, nhưng Lộ Hồi thật sự lo lắng.
Không phải cậu nghĩ nhiều, mà là với tính cách của Minh Chiếu Lâm, không chừng hắn sẽ làm gì đó chỉ để tăng độ khó cho bản thân.
Đúng là tên điên.
Minh Chiếu Lâm nằm trở lại giường, giọng thản nhiên bỗng trở nên hứng thú: \”Cậu yên tâm, tôi không ăn đồ thừa qua đêm đâu.\”
Nhớ lại chuyện Minh Chiếu Lâm từng ăn bánh bao để cả tuần trong một phó bản đói khát, Lộ Hồi cười khẩy trong lòng.
Năm phút sau, mọi thứ vẫn yên lặng, không có tiếng hét thảm nào vang lên.
Chuyện xảy ra hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, nên hôm nay chẳng có ai ngu ngốc mà tự đi thử vận may trên bãi mìn nữa.
Trong phó bản này, số người chơi gan dạ chỉ là thiểu số.
Mà cho dù có gan lớn, nếu thấy Minh Chiếu Lâm ở đó, bọn họ cũng sẽ giữ suy nghĩ để hắn thử trước xem sao.
Minh Chiếu Lâm ngáp một cái, nhìn đồng hồ: \”Đến giờ có thể hành động rồi. A Mãn, tính sao đây?\”
Lộ Hồi đã có kế hoạch: \”Đến nhà ăn trước xem tình hình.\”
Nhà ăn mở cửa từ 6 giờ sáng, nên giờ chắc chắn vẫn còn hoạt động.
Minh Chiếu Lâm đứng dậy: \”Đi thôi.\”
Lộ Hồi nhìn bóng lưng hắn, thoáng nghi hoặc.
Chuyện gì đây?
Sao trông người này đột nhiên vui vẻ thế nhỉ?
Nhưng Minh Chiếu Lâm tâm trạng tốt cũng là chuyện tốt.
Lộ Hồi theo sau, cùng hắn rời khỏi phòng bệnh.
Vì hôm qua Tề Bạch không ngỏ ý muốn đi chung, nên lần này cậu cũng không định rủ bọn họ.
Còn nhiều chuyện Lộ Hồi chưa làm rõ, nên cậu không định thử thang máy vội.
Xuống cầu thang, bọn họ gặp Diêu Hạo Hạo và Dịch An Nam đang đi lên tìm bọn họ. Nghe Lộ Hồi nói muốn đến nhà ăn, hai người cũng đề nghị đi cùng.
Diêu Hạo Hạo lên tiếng: \”Tối qua còn nhiều chuyện chưa nói xong.\”
Lộ Hồi gật đầu: \”Đúng vậy.\”
Diêu Hạo Hạo vẫn đang tò mò về tấm bảng tên trên tay Lộ Hồi, định hỏi thì Lộ Hồi đã tỏ vẻ bình thản, nói trước: \”Hôm qua cô có thấy Hứa Đình mặc đồ trắng, nhưng bên trong lộ ra góc áo màu hồng không? Vì chuyện đó tôi mới cắt ngang lời cô, không để cô hỏi sao thang máy lại hiển thị tầng -18.\”