Khi viết tiểu thuyết, cậu cảm thấy không dùng loại buff này mới thú vị, nhưng khi tự mình trải nghiệm, lại thấy nên có nhiều buff như vậy mới yên tâm.
\”Không sao đâu.\”
Lộ Hồi tuy không thể nói mình đánh lại được, nhưng cậu có thể nói: \”Nếu cô ta xông vào, các cậu trốn sau lưng tôi.\”
Cậu cười nhạo một câu: \”Dù sao thì anh Minh cũng phải bảo vệ tôi mà.\”
Minh Chiếu Lâm: \”?\”
Dịch An Nam nhìn Lộ Hồi, cô mở to mắt, trong lòng thầm hít một hơi.
Tên dũng sĩ này dám trêu chọc Minh Chiếu Lâm… lại còn là một người chơi mới…
Đây là đang dựa vào vẻ ngoài đẹp trai để làm càn à?
Diêu Hạo Hạo lại nhìn Lộ Hồi một lần nữa, lần này cô có vẻ suy tư hơn.
Minh Chiếu Lâm đứng trong đám người, nhưng lại tách biệt với họ.
Hắn ghi nhớ phản ứng của tất cả mọi người, đương nhiên cả sự phớt lờ của Lộ Hồi.
Đột nhiên hắn nhận ra điều gì đó, khẽ cong môi đầy sâu xa.
Diễn hay thật đấy.
Khi người chơi mới số 12 thấy Minh Chiếu Lâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt không rõ ý, cậu ta liền co rúm lại, thà chui vào chăn nằm cùng anh Hạ giả chết còn hơn.
—— Cậu ta đã nghe anh Hạ kể rất nhiều câu chuyện kinh dị về Minh Chiếu Lâm.
Đúng lúc đó, Lộ Hồi hỏi cậu ta: \”À đúng rồi, cậu tên gì nhỉ?\”
Lúc sáng, cậu quên không hỏi tên người này.
\”……Tề Bạch.\”
Tề Bạch nhỏ giọng: \”Bạch nghĩa là màu trắng.\”
Lộ Hồi nhướn mày: \”Tên hay đấy.\”
Bảy trăm tệ*, khá nhiều đó
(*Tề Bạch đọc gần giống bảy trăm tệ)
Tề Bạch vẫn chưa hiểu tên mình hay ở chỗ nào, dù sao từ nhỏ đến lớn lời cậu ta nghe nhiều nhất chính là tên của mình đặt rất qua loa.
Bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tiếng kêu rùng rợn mà từ nãy bị tiếng nói chuyện của họ lấn át –
\”Bệnh nhân không nghe lời…\”
\”Xử lý đi…\”
Vẫn là câu thoại đó.
Nhưng lần này không biết có phải do ảo giác hay không, giọng nói vốn không phân biệt được nam nữ dường như trở nên rõ nét hơn, bắt đầu nghiêng về giọng nữ trung tính, nghe rất sắc bén.
Hơn nữa tiếng bước chân cũng không còn nhẹ nhàng như trước nữa, mà rõ ràng hơn rất nhiều, có lẽ là do không còn tiếng kéo lê nên mới vậy.
Diêu Hạo Hạo quả thật rất dũng cảm, cô đứng gần cửa nhất, lập tức áp sát cửa sổ nhỏ để nhìn, giọng nói cũng rất bình tĩnh: \”Cô ta không kéo theo cái gì nữa, nhưng lại cầm thêm một vũ khí, là… cái xẻng xúc rác hả???\”
Khi nói đến cuối, giọng điệu của cô đầy bối rối, giọng nói bình tĩnh ban đầu cũng lạc đi.
Ngược lại Lộ Hồi có vẻ rất hứng thú: \”Cái xẻng xúc rác sao? Là loại mà công nhân vệ sinh dùng để xúc rác trên đất vào thùng ấy hả? Hay là loại dùng kèm với chổi, còn được gọi là đồ hốt rác?\”