Minh Chiếu Lâm không ngồi không. Hắn quyết định lên giường ngủ.
Dẫu sao cũng là con người, buổi tối còn phải đi khám phá, giờ tốt nhất là nghỉ ngơi.
Hắn hỏi Lộ Hồi có muốn ngủ một chút không.
Lộ Hồi nhìn chiếc giường chật hẹp: \”Tôi canh cho.\”
Trong lòng nghĩ người bình thường thì ngủ sao nổi.
Dù khả năng thích nghi tốt, nhưng cậu đâu phải siêu nhân, gặp cảnh thấy bộ xương trắng rồi mà vẫn ngủ yên được.
Cậu cảm thấy dạ dày mình vẫn còn hơi khó chịu.
Minh Chiếu Lâm cũng không khách sáo, thật sự nhắm mắt ngủ luôn.
Lộ Hồi phỏng đoán, chắc hắn đã ngủ nhưng không sâu. Nếu tấn công hắn, hắn chắc chắn sẽ tỉnh.
Lộ Hồi tựa đầu lên bàn cạnh giường bệnh. Trong lúc không có việc gì làm, cậu tranh thủ sắp xếp lại toàn bộ thông tin đã biết về phó bản.
Không biết từ khi nào, cơn buồn ngủ ập đến. Cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, căn phòng đã tối mịt.
Không biết từ khi nào, cậu đã nằm trên giường.
Trong lòng Lộ Hồi giật thót, lập tức ngẩng đầu nhìn phía sau, thấy đồng hồ điện tử đỏ rực hiện lên số [18:23].
Sao lại muộn thế này?!
Lộ Hồi bật dậy từ trên giường, xoa xoa thái dương đang đau nhức, cảm giác hơi mơ hồ.
…Minh Chiếu Lâm đâu?
Căn phòng nhỏ xíu, cửa nhà vệ sinh độc lập cũng mở toang, không có ánh sáng hay bóng người.
Cậu không tin Minh Chiếu Lâm lại nhàm chán đến mức khiêng cậu lên giường rồi trốn đi để xem phản ứng.
Vậy thì… là mơ.
Không do dự, Lộ Hồi tự véo chính mình một cái.
Đau đến mức mặt mày nhăn nhó.
Hừm. Không phải mơ.
Đôi mắt đẹp của cậu ngấn nước vì đau, khiến hàng mi dài như lông quạ cũng thấm ướt.
Cậu bối rối nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cố gắng xuống giường bật đèn.
May mắn là đèn vẫn sáng, dù nó hơi làm cậu chói mắt.
Khi ánh sáng bao phủ căn phòng, Lộ Hồi nhận ra nơi đây hơi khác biệt.
Vì thói quen, trí nhớ cậu rất tốt, thường chú ý đến vị trí và hình dáng của mọi thứ trong một không gian.
Do đó, cậu có thể khẳng định căn phòng này mới hơn một chút.
Cái bàn cạnh cửa sổ… dù trông y hệt, nhưng không phải cái cũ.
Vân gỗ không giống nhau.
Nếu có ai khiêng cậu đi, chắc chắn cậu sẽ nhận ra.
Minh Chiếu Lâm cũng vậy.
Vậy thì… là ảo giác?
Lộ Hồi bình tĩnh nhìn về chiếc tủ duy nhất trong phòng.