Dịch: Mimy
Chỉnh sửa: Thỏ, Zừaaa┃Đọc kiểm: June
Đó là lời ông nội nói với nam chính trong phim, một câu không dài nhưng chỗ nào cũng có từ mới nên Lâm Phỉ chả hiểu gì.
Bùi Cảnh Hành nhìn vào mắt Lâm Phỉ rồi nói: \”Để tôi đọc lại, cậu nghe cho cẩn thận.\”
\”Ừ.\”
\”Some of us get dipped in flat, some in satin…\”
(*)
Cách phát âm của Bùi Cảnh Hành rất hay còn đôi mắt đen của hắn lấp lánh dưới ánh đèn giống như bầu trời đêm đầy sao, mọi thứ đều thật hấp dẫn.
Sau khi đọc lại, Lâm Phỉ vẫn không hiểu.
\”Cậu có đang nghe không?\”
Lâm Phỉ tỉnh lại, ho khan: \”Cậu nói lại đi, tôi vẫn không nghe rõ.\”
Sự thật đã chứng minh rằng cho dù hắn có đọc nó hai lần hay năm lần, Lâm Phỉ vẫn không biết nghĩa câu này đâu.
Lâm Phỉ nhìn Bùi Cảnh Hành im lặng rồi ra hiệu cho hắn dịch luôn đi.
Bùi Cảnh Hành cạn lời: \”Tôi chỉ dịch một lần thôi, nhớ đây này.\”
Giọng điệu của hắn nghiêm túc đến mức Lâm Phỉ phải dựng thẳng người chăm chú lắng nghe.
Bùi Cảnh Hành nói lại cả một câu bằng tiếng Anh và một câu dịch bằng tiếng Trung: \”Có vài người nông cạn, lại có một số người bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu thì bên trong lại thô tục bấy nhiêu.\”
\”Nhưng đến một lúc nào đó con sẽ tìm được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa cầu vồng.\”
\”Con sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người ấy nữa\”. (*)
Ba mươi giây dài như hàng thế kỷ đối với Lâm Phỉ.
Thật khó để cậu diễn tả cảm giác vừa rồi.
Cậu như thể bị mắc kẹt trong đôi mắt Bùi Cảnh Hành, dù có vùng vẫy thế nào cũng không tìm được đường ra.
Sau khi giọng nói hạ xuống, mọi thứ trở lại bình thường.
Sau đó, Lâm Phỉ không xem được thêm nội dung nào nữa, trong đầu cậu chỉ toàn lời nói của Bùi Cảnh Hành.
Đúng rồi, hình như hắn càng ngày càng kỳ lạ, cậu phải đẩy nhanh tốc độ đưa Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần đến với nhau!
Lâm Phỉ nằm ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy muốn phát triển được tình cảm thì nhất định phải chạy theo nội dung tiểu thuyết!
Đó là công viên giải trí, nhà ma, phim ảnh!
Đến thứ sáu, Lâm Phỉ vênh mặt bảo Bùi Cảnh Hành ngày mai hãy đến Happy Valley* với cậu.
(*)
Giọng lớn như thể sợ Ứng Thần không nghe thấy.
Bùi Cảnh Hành hào hứng nắm lấy tay Lâm Phỉ: \”Được thôi, tôi còn chưa bao giờ đến Happy Valley.\”
Cậu bé đáng thương còn chưa được tổ chức sinh nhật, cũng chưa từng đến Happy Valley. Sau này khi Bùi Cảnh Hành với Ứng Thần bên nhau cũng phải có một kỷ niệm thật vui vẻ ở đây.


