Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: Thỏ, Zừaaa┃Đọc kiểm: June
Kế hoạch mới, bắt đầu học với phiên âm.
Phải nói rằng, cách phát âm của Bùi Cảnh Hành cực kỳ hoàn hảo, giống hệt cách phát âm trong băng đài vậy.
Thanh âm của hắn vừa trong sáng lại mang theo một kiểu gợi cảm đặc biệt. Đó là một kiểu gợi cảm giữa đàn ông trưởng thành với thiếu niên khiến cho người ta liên tưởng đến gió xuân, liên tưởng đến đầm nước, liên tưởng đến đá cuội nhưng sẽ không liên tưởng đến phong trần gợi cảm.
Nó hay đến nỗi thôi thúc Lâm Phỉ có suy nghĩ phải luyện phát âm cho thật tốt.
Sau khi dạy xong các ký hiệu phát âm cơ bản, hai người ngẩn người nhìn nhau.
Lâm Phỉ đột nhiên nhớ tới gì đó nên lấy điện thoại di động ra: \”Đây là một bài thơ mà tôi rất thích, cậu đọc cho tôi nghe một chút.\”
Cậu rất thích thơ nhưng khổ nỗi cậu lại phát âm không tốt nên chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp của ngôn từ. Cuối cùng hôm nay cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của thanh âm.
\”What can I hold you with?*
I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs…\”
Trước đây lúc bản thân đọc chỉ đơn giản là cảm thấy rất hay, bây giờ khi thật sự nghe người khác đọc lên mới hiểu được vì sao luôn có người nói khi đọc lên mới có thể cảm nhận được rung động của câu thơ.
Theo thanh âm của Bùi Cảnh Hành, dường như cậu có thể thấy được những con đường cổ kính cùng với cảnh hoàng hôn tuyệt vọng.
Chàng thi sĩ lang thang đứng đấy, khắp người nhuốm màu đen u tối, nhìn bạn bằng đôi mắt đầy khao khát. Anh ta hy vọng bạn có thể tiếp thu mặt tăm tối của mình, đồng thời cũng sợ hãi vấy bẩn vẻ xinh đẹp ấy.
Chàng thi sĩ lang thang có một đôi mắt đen, sống mũi cao cùng bờ môi đỏ tươi non mềm giống như cánh hoa hồng, điểm thêm một nốt ruồi son nho nhỏ nằm ở môi dưới.
Lâm Phỉ đột nhiên bừng tỉnh nhìn chằm chằm về phía Bùi Cảnh Hành lại phát hiện đối phương chỉ đang nghiêm túc ngâm thơ, tất cả bóng tối và sự rách nát chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cậu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, không nhìn thấy khóe môi người kia đang từ từ nhếch lên.
Học được một lúc, Bùi Cảnh Hành bắt đầu yêu cầu Lâm Phỉ dùng tiếng Anh để nói chuyện với hắn.
Ban đầu Lâm Phỉ còn cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng sau một khoảng thời gian da mặt cũng dày lên.
Loại da mặt dày này thậm chí còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu và Ứng Thần. Lâm Phỉ đã có thể thờ ơ khi đối mặt với ánh mắt của Ứng Thần.
Dần dà, Ứng Thần hình như cũng mất hứng thú với việc hù dọa cậu.
Thời gian trở nên yên bình hơn.
Hôm nay giống mọi ngày, Lâm Phỉ vừa đến lớp là bắt đầu học.
Ứng Thần lại đứng trước bàn của cậu: \”Cậu có còn nhớ thứ sáu tuần này là ngày gì không?\”