Chương 15: Lý Giải, Tôn Trọng, Chúc Phúc
Editor: Maris
\”Không!\”
Khóe mắt Đỗ Song Yên như muốn nứt ra, nàng gào lên:
\”Tỷ tỷ! Chúng ta là tỷ muội ruột thịt, hôm nay tỷ thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt ta sao?!\”
Nam Vọng trong lòng âm thầm phun tào:
【 Đồ vô dụng, ngay cả trận pháp hộ tông cũng không qua được, chẳng biết tự trách bản thân không cố gắng, lại đi trách trời, trách đất, trách cả không khí, còn trách cả đại sư tỷ đuổi tận giết tuyệt… Thật sự mở rộng tầm mắt. Đúng là cuộc sống tẻ nhạt vô vị, ếch xanh bình phẩm nhân loại. 】
\”Phụt ——\”
Đỗ Tuyết Linh không nhịn được, bật cười ngay tại chỗ.
Gã tán tu kia ngã chổng vó, nhìn thoáng qua, thực sự có chút giống con ếch bị lật ngửa.
\”Tỷ tỷ!?\” Đỗ Song Yên sững sờ: \”Tỷ.. Tỷ cười cái gì? Có gì đáng cười sao?\”
\”Khụ khụ, không có gì…\”
Đỗ Tuyết Linh lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi trên người Đỗ Song Yên, nghiêm túc nói:
\”Song Yên, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, là ruột thịt máu mủ. Hôm nay các trưởng lão đều không có ở trong tông môn, ngươi lại cố tình gây chuyện, kiên quyết muốn rời đi. Ta ngăn cản ngươi, chỉ mong lòng không hổ thẹn. Còn ngươi thì sao? Ngươi đối với tông môn, đối với ta, lương tâm có thực sự thanh thản không?\”
\”Tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy! Ta đối với ngươi… Đương nhiên là không hổ thẹn rồi!\”
Giọng điệu Đỗ Song Yên vô cùng chắc chắn, nhưng ánh mắt lại không thể che giấu được chút dao động.
Ánh mắt Đỗ Tuyết Linh chợt lạnh đi, nàng không bỏ qua khoảnh khắc chột dạ thoáng hiện trong đáy mắt Đỗ Song Yên, càng không bỏ qua ánh nhìn lén về phía thanh lưu ly kiếm của nàng.
Tim nàng như khựng lại một nhịp, ngay sau đó lại đập mạnh mẽ hơn.
Thịch… Thịch… Thịch…
Tay Đỗ Tuyết Linh siết chặt chuôi thanh lưu ly kiếm, ánh mắt đặt trên người Đỗ Song Yên càng thêm lạnh lẽo.
Đỗ Song Yên là muội muội ruột của nàng, là người thân duy nhất còn lại trên đời này, là người mà dù có phải hy sinh tính mạng, nàng cũng sẽ bảo vệ.
Nàng đã tìm vô số thiên tài địa bảo, dốc hết tâm huyết giúp Đỗ Song Yên tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn. Và cuối cùng, nàng nhận lại được gì?
Một thanh lưu ly kiếm.
Đúng vậy, thanh kiếm lưu ly này do chính tay Đỗ Song Yên luyện chế. Dù có nhiều khuyết điểm, nhưng nàng vẫn trân quý nó như báu vật.
Nàng bất chấp sự ngăn cản của sư tôn, kiên quyết nhỏ giọt tâm đầu huyết, khế thành bản mạng linh kiếm.
Nàng đem tất cả tình nghĩa tỷ muội đặt vào đó, nhưng bây giờ nhìn lại…
Thật đáng hổ thẹn.
Từ ngày nàng nhập môn, sư tôn đã từng dạy:
\”Người tu hành không thể để phàm trần ràng buộc.\”