[Đm/Edit] Thảm Thực Vật Hoang Dã – Mạch Hương Kê Ni – Chương 55 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit] Thảm Thực Vật Hoang Dã – Mạch Hương Kê Ni - Chương 55

Lúc Thẩm Thực tỉnh lại, trong phòng rất tối. Anh vừa định đưa tay chạm vào điều khiển từ xa thì rèm cửa đã bị đẩy ra và tự động mở. Khi ánh sáng chiếu vào, Thẩm Thực vùi mặt vào gối, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. Vẻ mặt anh trở nên mơ màng, ánh mắt chuyển động, ngơ ngác nhìn Hứa Ngôn đi đến bên giường, bưng ly sữa nóng và ngồi xuống.

Anh duy trì tư thế ngẩng đầu lên, bắt đầu hoài nghi đêm qua có thể không phải là mơ, mà là thật. Không, không cần phải nghi ngờ, quả thực không phải là mơ, thật sự đã xảy ra, cho nên sáng nay Hứa Ngôn mới xuất hiện ở đây.

\”Dậy đánh răng rửa mặt, rửa xong thì uống sữa.\” Hứa Ngôn nói.

Thẩm Thực vẫn bất động. Hứa Ngôn rất kiên nhẫn đợi anh. Một lúc lâu sau, Thẩm Thực mới ngồi dậy, vừa mở miệng, âm thanh khàn khàn nói: \”Em…\”

Anh đã vô số lần mơ thấy cảnh tượng như vậy — bất luận là trước khi ngủ hay sau khi tỉnh lại, Hứa Ngôn đều ở bên cạnh anh. Nhưng chỉ có lần này, cảm giác chân thực mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ.

Hứa Ngôn đặt ly sữa lên đầu giường: \”Làm gì nhìn tôi như vậy, chưa từng thấy?\”

Thẩm Thực lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: \”Em tại sao… lại đến đây?\” Tối hôm qua tại sao lại đến, tại sao lại ở lại.

\”Còn có thể vì sao, đến thăm anh.\”

Kỳ thực mặc kệ rốt cuộc Hứa Ngôn vì nguyên nhân gì đến thăm mình, đều không quan trọng. Thẩm Thực đỏ khoé mắt cười rộ lên, đưa tay ôm cậu, Hứa Ngôn ngồi ở đó, không né tránh.

Trong nháy mắt thân thể hai người chạm vào nhau, Thẩm Thực không cảm nhận được bất kỳ thực thể nào — anh không ôm được Hứa Ngôn, chỉ ôm không khí trong lòng — Hứa Ngôn biến mất. Thẩm Thực không đứng vững, ngã xuống giường, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại.

Bộp — Ngay lúc nó chạm đất, Thẩm Thực mở mắt ra. Trong căn phòng tối om, chỉ có một mình anh.

Đã quen rồi.

Thẩm Thực đã quen, quen nhìn thấy Hứa Ngôn trong giấc mơ, rồi lại mất đi cậu vào giây phút cuối cùng. Giấc mơ dù có chân thật đến đâu cũng vẫn là giấc mơ, đến cuối cùng cũng phải tỉnh. Anh đã quá quen thuộc với cảm giác chênh vênh này.

Nhưng để vượt qua khoảng thời gian sau khi tỉnh lại từ giấc mơ cũng vô cùng khó khăn. Thẩm Thực đè nén cơn đau trong lòng, hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy.

Anh mơ hồ nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, anh mơ thấy Hứa Ngôn đang khóc, trông rất khổ sở. Thẩm Thực nghĩ, may sao chỉ là mơ – anh không hy vọng nhìn thấy Hứa Ngôn thương tâm như vậy. Nhưng đồng thời lại thật đáng tiếc, mình trong mơ có thể chính miệng nói với Hứa Ngôn sinh nhật vui vẻ, nhưng trong hiện thực lại không thể.

Sau khi rửa mặt xong, anh đi đến phòng thay đồ. Tủ quần áo của Hứa Ngôn vẫn còn mở. Thẩm Thực cúi người cầm lấy chiếc áo màu xám tối hôm qua mà mình đã ôm trong ngực, treo lại lên giá tủ, rồi dời từng bộ quần áo bị đẩy sang một bên về chỗ cũ. Anh đứng ở đó nhìn một lúc lâu, cuối cùng đóng cửa tủ lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.