✓
Xe chạy rất chậm, Hứa Ngôn cảm thấy hơi choáng váng. Cậu dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc rồi mới hỏi: \”Bây giờ ở công ty anh có chuyện gì vậy?\”
Thẩm Thực với vẻ mặt bình tĩnh xoay tay lái: \”Anh chuẩn bị rời công ty rồi.\”
Hứa Ngôn mở mắt ra, nhìn vào gò má của anh: \”Tại sao?\”
\”Không có lý do gì cả.\” Thẩm Thực đáp: \”Từ lâu anh đã muốn như vậy rồi.\”
Không cần thiết phải nói những lời thừa thãi, chẳng hạn như trong khoảng thời gian này — hay nói cách khác là kể từ khi Hứa Ngôn rời đi đến nay, trong gia đình không ngừng xảy ra mâu thuẫn. Lúc đầu, Thẩm Thực tưởng rằng vấn đề tình cảm của anh là do Hứa Ngôn, nhưng sau đó anh mới nhận ra rằng những mâu thuẫn đó đã được định sẵn từ khi anh sinh ra.
Mẹ anh theo chủ nghĩa hoàn hảo, với ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, còn ba thì cực kỳ nghiêm khắc với dáng vẻ bề trên. Nền giáo dục gia đình đã tạo nên tính cách lý trí và điềm tĩnh của anh, nhưng cũng khiến anh trở nên cố chấp, khép kín và lạnh lùng. Hai mươi năm qua, Thẩm Thực vẫn luôn đi trên con đường đã định sẵn. Có thể sự xuất hiện của Hứa Ngôn như một viên đạn bay ngang bầu trời, làm Thẩm Thực thoát khỏi sự kỳ vọng của ba mẹ và chạy vào hướng \”chệch đường ray\” dưới góc nhìn của họ.
Cuối năm ngoái, khi anh nhập viện và biết được Mạnh Du Uyển đi tìm Hứa Ngôn, Thẩm Thực đã gọi điện cho bà, yêu cầu bà đừng làm phiền Hứa Ngôn nữa.
\”Chỉ là muốn để con nghe rõ thái độ của cậu ta bây giờ như thế nào, để con có thể suy nghĩ rõ ràng liệu có đáng để dành thời gian cho một người như vậy hay không.\” Mạnh Du Uyển nói với anh qua điện thoại.
Thẩm Thực hỏi: \”Hứa Ngôn đã bỏ ra bốn năm cho con, cậu ấy không nói là không đáng, mẹ dựa vào đâu để kết luận thay con?\”
\”Thẩm Thực, với tư cách là giám đốc của công ty, con có hiểu bây giờ con nên tập trung vào đâu không? Con có phải nghĩ rằng vì là con trai của chúng ta, nên có thể ngồi đó vô ưu vô lo không?\”
\”Con chưa bao giờ cảm thấy vô ưu vô lo.\” Thẩm Thực nhìn ra hoàng hôn xa xa qua cửa sổ, chợt nhớ đến một buổi tối nọ, khi anh đứng trên ban công tầng hai, Hứa Ngôn đang chụp ảnh trong vườn, ngẩng đầu cười với anh, nói hoàng hôn thật đẹp, không chụp ảnh thì tiếc lắm… Thẩm Thực nghĩ như thế, bỗng dưng nở nụ cười nói: \”Cũng không cảm thấy con là con trai của hai người.\”
Mạnh Du Uyển lập tức cúp điện thoại, Thẩm Thực biết bà đang rất tức giận.
Trong gia đình họ chưa bao giờ xảy ra tranh cãi gay gắt như vậy. Trong mắt Thẩm Minh và Mạnh Du Uyển, điều này là rất thất bại và kém cỏi. Họ tin rằng xảy ra tranh chấp có nghĩa là người không làm tốt một cách hoàn hảo, điều này là điều họ không thể chấp nhận. Thẩm Thực trưởng thành trong môi trường chỉ có mệnh lệnh và áp bức, anh cũng từng cho rằng đây là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Cuối cùng, anh đã học được từ Hứa Ngôn — đôi khi con người nên làm theo những cảm xúc đơn thuần và thẳng thắn.
Gia đình không dạy anh làm sao để cảm nhận tình yêu, chấp nhận tình yêu, và đáp lại tình yêu. Hứa Ngôn đã nỗ lực giải thích những nghi ngờ của anh, bù đắp những khoảng trống trong cuộc đời anh. Hứa Ngôn hỏi anh, tôn trọng anh và bao dung anh – Hứa Ngôn không bao giờ cãi nhau với anh, vì yêu anh. Nhưng anh quá ngu ngốc, Thẩm Thực nghĩ, cũng quá tàn nhẫn, vì một chén rượu của bốn năm trước, anh vẫn luôn không để tâm tới tình yêu của Hứa Ngôn.