[Đm Edit] Sống Lại Để Chuộc Lỗi – Y Đình Mạt Đồng – Chương 122: Chúc phúc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm Edit] Sống Lại Để Chuộc Lỗi – Y Đình Mạt Đồng - Chương 122: Chúc phúc

Editor: Calcium

Thẩm Thực tới giúp Kỷ Như Phỉ, về tình về lý thì cũng được. Dù sao trải qua một quãng thời gian làm việc chung với nhau, Thẩm Thực và Kỷ Như Phỉ trở thành bạn tốt, hơn nữa trong quá trình Thẩm Thực theo đoàn phim, Kỷ Như Phỉ thường xuyên qua đó, nói rằng muốn học hỏi thêm kinh nghiệm, Thẩm Thực lại đồng ý hướng dẫn cô, cho nên quan hệ hai người càng tốt hơn so với trước kia cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng có thể lý giải được, nhưng Dung Tuân vẫn cảm thấy có chút cảm giác không đúng lắm. Kỷ Như Phỉ là một cô gái tự lập không muốn gây phiền toái cho người khác, cho nên việc như dọn hành lý về trường thế này cô có thể tự làm được, nhưng lần này Thẩm Thực lại tự mình đưa cô về, ít nhiều có cảm giác hơi lạ lẫm.

Khó hiểu thì khó hiểu, Dung Tuân cũng không xuống xe hỏi làm gì, nếu Kỷ Như Phỉ có ý nói cho cậu biết thì sớm muộn sẽ biết mà thôi. Dù sao Kỷ Như Phỉ muốn ăn đưa cô đến trường là tự do của cô ấy, không có trách nhiệm phải giải thích cho ai cả.

Tài xế giúp Dung Tuân mang hành lý lên lầu. Lúc cậu đến, vẫn chưa có ai trong phòng cả, Dung Tuân cảm ơn tài xế, khách khí tiễn người rồi sau đó mới từ từ xếp hành lý ra.

Vừa làm không được bao lâu thì di động vang lên. Dung Tuân lấy ra xem ai gọi thì không ngờ là cha cậu, người rất lâu rồi không liên lạc tới, thật hiếm lạ.

Buông đồ vật trong tay xuống, Dung Tuân đến bên cửa sổ nhận: \”Alo?\”

\”Alo? Tiểu Tuân, gần đây con thế nào?\” Phía bên kia điện thoại, người cha Dung Minh Hoành quan tâm hỏi.

\”Vẫn khá ổn ạ.\” Dung Tuân biết lời quan tâm này chỉ nói cho phải phép mà thôi. \”Cha có việc gì sao ạ?\”

\”Cũng không có gì. Chừng nào con khai giảng?\” Dung Minh Hoành hỏi tiếp.

\”Ngày mai.\” Dung Tuân trả lời.

\”Sớm như vậy sao?\”

Dung Tuân không biết phải trả lời thế nào, các trường đại học trong nước gần như mai đều khai giảng, điều này dường như là hiểu biết cơ bản nhất.

Dung Minh Hoành cười gượng một tiếng hỏi: \”Chừng nào con rảnh? Cha đưa con ra ngoài ăn cơm.\”

Dung Tuân hơi nhíu mày, cậu không nhớ nổi lần cuối cùng cha đưa cậu ra ngoài ăn cơm là vào năm nào nữa.

\”Cha có việc gì thì cứ nói đi ạ?\” Dung Tuân không chờ mong gì bữa cơm nay, ngược lại muốn hỏi xem rốt cuộc cha mình có chuyện gì.

\”Cũng không có gì, chỉ là lâu quá chưa gặp con. Gần đây không bận lắm, muốn đưa con đi ăn một bữa cơm mà thôi.\” Dung Minh Hoành nói.

Nghe ý tứ của cha, dường như chuyện này nhất định phải gặp mặt mới nói được.

Dung Tuân ngẫm nghĩ rồi nói: \”Vậy tối ngày kia được không ạ?\” Ngày mai Ninh Phong về, khẳng định là cậu muốn ở bên cạnh anh rồi. Ngày kia thì không phải ngày nghỉ, cơm nước xong xuôi cậu có thể lấy lý do để về sớm.

\”Được.\” Dung Minh Hoành sảng khoái trả lời. \”Ngày kia mấy giờ con tan học? Ta tới đón con.\”

\”Không cần đâu, giờ cao điểm cha lái xe tới đây cũng không tiện, cha cứ báo địa chỉ, con sẽ ngồi tàu điện ngầm qua.\” Dung Tuân nói.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.