Editor: Mục Tử
Đăng tại Wattpad
——————-
\”Chồng à, chúng ta nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn tới bọn nhỏ đang ngủ.\”
Cảnh Phong Dịch nhìn bộ dáng thận trọng của vợ, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng yêu, nhịn không được khẽ cong khóe môi: \”Được!\”
Tạ Hoàn Hâm cẩn thận từ từ vặn khóa cửa, khi bà vừa đẩy cánh cửa ra một chút thì bên trong bỗng truyền tới một loạt âm thanh khiến cho người khác không khỏi suy nghĩ nhiều.
Lúc này, Yến Tử Tu đang nằm đè lên người Cảnh Thiệu Từ, tay phải cậu dùng sức nắm lấy cổ tay trái của hắn ấn xuống bên đầu, còn tay phải của Cảnh Thiệu Từ kéo áo ngủ của Yến Tử Tu hướng ra ngoài, để lộ ra một mảng lớn bờ vai trắng nõn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đang giằng co đồng thời giật mình, tiếp đó liền nhìn thấy dáng vẻ Tạ Hoạn Hâm kinh ngạc đến há mồm trợn mắt, còn vẻ mặt của Cảnh Phong Dịch thì đen lại.
\”Ba, bọn con không có…\”
Không đợi Cảnh Thiệu Từ nói xong, Cảnh Phong Dịch lập tức che mắt Tạ Hoàn Hâm lại, sau đó \”rầm\” một tiếng đóng cửa lại.
Thời gian quay lại nửa phút trước.
Sau khi Cảnh Thiệu Từ ôm lấy Yến Tử Tu, tuy rằng cực kì không cam lòng nhưng cậu vẫn nằm sang một bên.
Yến Tử Tu nằm có chút xa, Cảnh Thiệu Từ dùng bàn tay to lớn nâng lấy phần gáy cậu, muốn để cậu dựa đầu vào vai mình.
Nhưng lúc này, Yến Tử Tu lại đột nhiên vùng lên, xoay người ấn hắn xuống giường.
Sau đó chính là cảnh tượng mà Cảnh Phong Dịch và Tạ Hoàn Hâm nhìn thấy.
\”Yến Tử Tu, cậu cố ý!\” Cảnh Thiệu Từ nghiến răng nghiến lợi nói.
Yến Tử Tu lạnh lùng nhìn hắn: \”Tại sao ngươi lại tùy tiện sờ ta?\”
Huyệt đại chùy sau gáy và huyệt bách hội trên đỉnh đầu là nơi khí hội tụ, đối với những người tu hành bọn họ chính là cấm kỵ, trừ phi giao phó tính mạng cho người khác chứ tuyệt đối không được để người ngoài chạm vào.
\”Chẳng phải cậu chủ động leo lên giường tôi trước hay sao?\”
Yến Tử Tu lạnh giọng nói: \”Đó chỉ là giúp ngươi qua mắt lệnh từ mà thôi.\”
\”Nói thật dễ nghe.\” Cảnh Thiệu Từ cười lạnh một tiếng: \” Nếu không phải vì tiền, cậu sẽ phối hợp như vậy sao? \”
Nửa giờ sau, hai người thay xong quần áo rồi lần lượt đi xuống tầng.
\”Mẹ, con đi trước đây.\”
Tạ Hoàn Hâm giữ chặt tay cậu, lo lắng nói: \”Tu Tu, con ăn xong bữa sáng đã rồi hãng đi.\”
Yến Tử Tu khẽ cười, từ chối nói: \”Không cần đâu, lần sau con sẽ lại đến chơi với mẹ.\”
\”Có phải tại mẹ quấy rầy hai đứa, khiến con tức giận rồi hay không?\”
Yến Tử Tu vừa muốn phủ nhận, Cảnh Thiệu Từ lại đột nhiên nói: \”Mẹ, là con chọc em ấy không vui, không liên quan đến mẹ đâu.\”