Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad
————————-
Hôm đó, Cố Thời Diệc sau khi đi ra từ phòng chủ tịch liền trực tiếp rời công ty.
Hơn mười phút sau, hắn leo lên một chiếc xe Aston Martin thể thao màu đỏ đậu bên đường.
\”Sao rồi, chuyện của anh Cảnh giải quyết xong chưa?\”
Hắn vừa lên xe, Trì Thịnh đang ngồi ở ghế lái đã mở miệng hỏi.
Cố Thời Diệc một bên thắt dây an toàn, một bên cười lạnh: \”Người kia cậu còn lạ à, chính là có năng lực bám dai như đỉa đói.\”
Sau đó hắn kể lại việc Yến Tử Tu cố ý đổi chữ ký để kí đơn thỏa thuận.
Trì Thịnh nghe xong khinh thường nói: \”Chẳng phải là do cha hắn có ơn với Cảnh gia à? Bằng không, đời nào anh Cảnh chịu lấy hắn chứ.\”
\”Cùng lắm thì trông anh ta như chó cùng rứt giậu thôi, mà nay lúc ký, anh ta còn mắng tôi một câu.\”
Dù Yến Tử Tu không biết hắn là em họ của Cảnh Thiệu Từ, nhưng bên ngoài hắn cũng có thân phận là trợ lý đặc biệt.
Yến Tử Tu vẫn luôn giả vờ lương thiện, vô hại, đối với người bên cạnh Cảnh Thiệu Từ trước nay đều tỏ ra khách khí.
Trì Thịnh cảm thấy kỳ lạ, nhướn nhướn mày: \”Hả, hắn chửi cậu cái gì?\”
\”Hắn chửi tôi trong vòng năm ngày nhất định sẽ chết.\” Cố Thời Diệc cười nhạo: \”Tóm lại…\”
Hắn còn chưa nói xong thì Trì Thịnh bỗng chỉ vào hắn nói: \”Ô, cậu chảy máu mũi rồi này.\”
Cố Thời Diệc vô thức đưa tay lên lau, sau đó đưa lên trước mắt nhìn.
\”Mau lau đi!\” Trì Thịnh rút mấy tờ giấy đưa cho hắn.
Cố Thời Diệc vo giấy đút vào mũi, được một lúc bỗng nghe Trì Thịnh rít lên một tiếng nói: \”Sao máu mũi cậu lại có màu đen vậy?\”
Cố Thời Diệc đưa tay lật tấm gương trên tấm che xuống, nhìn vào miếng giấy.
\”Chắc là bị nóng trong thôi.\” Hắn thờ ơ nói.
Trì Thịnh nhíu mày: \”Vậy cậu có đi xem trận đấu tối nay không?\”
\”Đương nhiên phải đi rồi, cũng chỉ là chảy máu mũi thôi, đâu phải bị bệnh nan y đâu. \”
Khoảng 1 giờ sáng, Trì Thịnh ôm một cô gái có thân hình nóng bỏng, cùng nhóm người rời khỏi hội sở.
\”Để tôi bảo tài xế đưa cậu về.\”
Cố Thời Diệc cũng uống không ít, tùy tiện phất tay một cái rồi loạng choạng đi sang ven đường.
Vừa lên xe chưa được bao lâu, hắn đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Khoảng 20 phút sau, tài xế dừng lại ở một ngã tư, quay đầu nhỏ giọng gọi: \”Cố thiếu, Cố thiếu?\”
Gọi mấy lần mới thấy Cố Thời Diệc có phản ứng \”Câm miệng!\”
Tài xế nghe ngữ khí của hắn cũng không dám lên tiếng nữa, đành tắt máy im lặng ngồi đợi.
Cố tiên sinh, nếu như hai ngày tới không có việc gì thì vẫn nên về nhà sớm chút, đừng nán lại ở bên ngoài.