Hạ qua đông đến, đông đi xuân tới, việc đầu tiên mà Lâm Thù Văn muốn làm nhất lúc này, đó là cải tạo lại sân vườn Lâm gia.
Dù viện cũ đã được sửa chữa, nhưng ở đây gần bờ sông, bên dưới lại có mạch nước ngầm, mỗi khi vào hạ trời đổ cơn mưa to, đáy giếng bị thấm nước rất dễ ố vàng, ẩm ướt, lần này cải tạo lại sân Lâm gia, cậu dự định sẽ thay đổi một số thứ.
Lâm Thù Văn không có kinh nghiệm trong chuyện này, nên mời một người thợ xây chuyên nghiệp đến, để chọn lựa và thiết kế, cách Nghiêm trạch không xa.
Vật liệu xây dựng cũng muốn chọn nguyên liệu tốt nhất, cậu bèn hỏi ý kiến Nghiêm Dung Chi, chuyên tâm lắng nghe, dùng bút viết một danh sách ra giấy, mọi việc gần như đều tự mình làm lấy, không nhờ Nghiêm Dung Chi giúp đỡ.
Cha mẹ qua đời đã lâu, việc cậu có thể làm cho Lâm gia cũng chỉ còn lại việc này, dù đã thân cận với Nghiêm Dung Chi, nhưng trong lòng cậu vẫn kiên định với ý nghĩ này.
Nghiêm Dung Chi tôn trọng lựa chọn của cậu, lúc cậu cần giúp đỡ thì đưa ra vài lời khuyên, còn lại thì cũng chỉ là lúc cậu mệt mỏi thì sẽ đưa bờ vai để cậu dựa vào, nắm chặt tay cậu, truyền cho cậu niềm tin để tiếp tục kiên trì.
Đương nhiên, đây đều là ý nghĩ của Lâm Thù Văn, cậu muốn đích thân cải tạo lại sân, Nghiêm Dung Chi tự nhiên đồng ý, nhưng cũng không để cậu quá mệt nhọc, có khi bận đến mức quên ăn cơm, thiếu ngủ, nam nhân vốn không ở cạnh lại lặng lẽ xuất hiện, dọn bàn ngay tại chỗ, xới cơm chia thức ăn, tự mình thúc giục cậu dùng cơm, rồi dẫn cậu đi nghỉ ngơi.
Món ăn hôm nay vẫn như trước kia, toàn là món Lâm Thù Văn thích ăn, đậu hủ hầm thịt, rau xào với mỡ heo tươi mới, mỗi lần Lâm Thù Văn đều ăn sạch sẽ, còn có một chén canh xương hầm củ sen, ngó sen được hầm mềm nhừ ăn rất ngon.
Cậu nếm mấy miếng, rồi gắp một miếng ngó sen đưa đến bên miệng Nghiêm Dung Chi.
Nghiêm Dung Chi nói: \”Ta ăn rồi.\”
Nhưng vẫn ăn miếng ngó sen Lâm Thù Văn đưa tới.
Lâm Thù Văn nói: \”Dựa theo kiến nghị của chàng cùng sư phụ, đã chọn xong vật liệu xây dựng rồi, qua một thời gian nữa sẽ lần lượt được đưa tới.\”
Còn vật liễu gỗ thì lấy trong xưởng gỗ của Nghiêm gia, hai người đã thành thân, là người một nhà, Nghiêm Dung Chi vì việc cải tạo sân mà đưa ra ý kiến, mỗi người đều có cái lý riêng, Lâm Thù Văn cũng không thể từ chối.
Nếu Nghiêm Dung Chi muốn làm việc, từ góc độ của mình, cậu cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.
Trong lúc chờ vật liệu được vận chuyển đến, Nghiêm Dung Chi đã tìm một vị thầy để tính ngày khởi công, nhanh nhất cũng phải đợi đến cuối tuần này.
Đến cuối tuần, bản vẽ sân đã qua chỉnh sửa cũng được quyết định, vật liệu xây dựng đã được đưa đến đầy đủ, nhóm công nhân cũng đã tới trước hai ngày.
Lâm Thù Văn tới gặp công nhân, tuy rằng lúc tuyển dụng đã thỏa thuận tiền công, nhưng cậu vẫn tự mình tỉ mỉ nói lại một lần nữa với mọi người, ngoại trừ tiền công, trong lúc xây dựng cũng sẽ được bao ăn uống, đảm bảo mỗi ngày đều có thịt để ăn, có canh để uống. Nếu trong quá trình làm việc bị thương, cũng sẽ không thu tiền thuốc chữa trị, đại phu cũng do Lâm Thù Văn tìm.