[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 72 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 72

Sau khi đến xưởng gỗ trên núi, Lâm Thù Văn thấy công nhân bị thương.

Nhóm công nhân bị đống gỗ tạp rơi xuống làm bị thương, gỗ vụn khiến phần lưng và tay chân máu thịt lẫn lộn, chỉ riêng việc rửa sạch máu dính trên quần áo cũng đã tốn rất nhiều công sức.

Mặt khác, nhóm công nhân đều là những người tay chân thô kệch, trong khi nữ nhân lại sợ cảnh tượng máu me be bét như thế, nhóm công nhân bị thương chỉ có thể để đại phu rửa sạch miệng vết thương cho từng người, một lần bận là kéo dài suốt cả đêm.

Lúc Lâm Thù Văn tới, đã gần chính ngọ. Đại phu vẫn còn ở trong phòng, cật lực chăm sóc cho công nhân, cả đêm không ngủ, tinh thần không được tốt lắm, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.

Thoáng thấy quản sự xuất hiện ngoài cửa, đại phu vội ra ngoài tiếp đón, công nhân ngồi xổm ở gần đó thấy người có thể làm chủ tới rồi, lập tức vây quanh quản sự, sợ ông ta bỏ chạy.

Lâm Thù Văn bị đẩy ra ngoài, nhìn quản sự bị nhóm công nhân vây quanh với nét mặt dữ tợn, sắc mặt cậu thoáng hiện chút vẻ bối rối, không biết làm sao.

Cậu lại không xác định được liệu bản thân có thể san sẻ áp lực công việc với Nghiêm Dung Chi không, chần chờ một hồi, lúc thấy quản sự bị công nhân xưởng gỗ mồm năm miệng mười đòi một lời giải thích, rốt cuộc vẫn chủ động tiến lên vài bước.

\”Các ngươi đừng mắng quản sự, có chuyện gì thì cứ nói với ta.\”

Âm thanh trong trẻo, mỏng manh vang lên khiến nhóm công nhân lập tức yên lặng một cách thần kỳ, bọn họ đồng loạt đánh giá thiếu niên với trang phục không tầm thường trên người.

Quản sự nói: \”Đây là công tử.\”

Nhóm công nhân ầm ĩ nói: \”Chúng ta đã làm việc ở xưởng gỗ nhiều năm như vậy, luôn tận tâm tận lực, chẳng ai dám lười biếng. Cũng đã bị thương nhiều lần, có vài người còn chưa kịp hồi phục đã vội vàng quay lại làm việc. Nhưng hết lần này đến lần khác, cho dù là vết thương như thế nào thì cũng chỉ bị phán là vết thương ngoài da, tiền bồi thường cũng chỉ đủ đắp vào tiền công mấy ngày dưỡng thương, chưa kể đến các huynh đệ không dám nghỉ ngơi lâu, sợ làm chậm trễ tiến độ công trình.\”

\”Đúng vậy, chúng ta không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn hỏi công tử có thể tăng tiền bồi thường lên hai ba thành không, một số huynh đệ còn độc thân thì còn tạm xoay sở được, nhưng có những người mang theo cả vợ con đến đây, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.\”

Nghe xong mấy lời thỉnh cầu, trong lòng Lâm Thù Văn dần dần có tính toán.

Cậu chủ động hỏi đại phu: \”Vết thương của bọn họ thế nào?\”

Đại phu nói: \”Đã cầm máu và băng bó xong, do trời lạnh, miệng vết thương hồi phục tương đối chậm. Nhưng cũng may là trời lạnh, nếu thời tiết nóng bức, vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng, việc cầm máu cũng không nhanh như vậy.\”

Lâm Thù Văn gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu.

Cậu vòng qua nhóm công nhân đứng chắn phía trước, đến gần người bị thương nằm trên giường bệnh.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.