[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 71 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 71

Mưa xuân nhẹ nhàng liên tục không ngừng, Lâm Thù Văn ở trong phòng hơn mười ngày, hao tâm tổn sức điêu khắc xong Quan Âm Tống Tử.

Cậu ngày ngày dâng hương tắm gội, thành tâm điêu khắc, không chỉ để điêu khắc gỗ tử đàn, mà toàn thân cậu đều nhiễm một mùi hương Phật, tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều so với trước đây.

Quan Âm Tống Tử sau khi được khắc xong, được Nghiêm Dung Chi sắp xếp người đưa đến phủ Đô úy trong thành, rồi thu dọn nhà cửa, ra sau bếp lấy một chén canh, sau đó tiến vào phòng, ngồi cạnh thiếu niên bên bàn sách.

\”Uống chút canh đi em.\”

Lâm Thù Văn buông sổ sách trong tay, ngoan ngoãn cầm lấy chén, liên tục múc mấy muỗng canh đưa vào miệng.

Nửa tháng qua cậu bận đến mức không có thời gian ngơi tay, nhưng canh bổ mỗi ngày đưa tới cậu đều nhanh chóng uống hết, hơn nữa còn ít vận động, không chỉ sắc mặt hồng hào, ngay cả cằm của cậu cũng có thể nhìn ra một lớp thịt mềm mại.

Cậu nâng chén lên, uống hết canh, ánh mắt lướt qua phía sau cửa sổ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sân.

Mấy ngày nay, trời đổ cơn mưa xuân dễ chịu, đình viện tràn ngập sức sống mới, ngay cả khu đất nhỏ mà cậu khai hoang không lâu trước đây cũng đã mọc lên rất nhiều chồi non lớn bằng ngón tay.

Nghiêm Dung Chi đang định lấy sổ sách đi, để Lâm Thù Văn nghỉ ngơi một lát, lại thấy thiếu niên đứng dậy, đến bên cạnh cửa sổ nhìn một lát, lúc xoay người lại, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi.

Sau lưng là cảnh xuân tươi đẹp, đôi mắt cười của thiếu niên còn quyến rũ hơn cả sắc xuân.

\”Nghiêm Dung Chi, chúng ta trồng hoa trong viện được không?\”

Ngày xuân ẩm ướt, cây cối sinh sôi, chờ đến mùa hè, những bông hoa được gieo trồng chắc chắn sẽ nở rộ khắp nơi.

Lâm Thù Văn muốn tạo một bức tường hoa trong sân, còn trồng thêm vài cây nho. Cậu nói ý tưởng này cho Nghiêm Dung Chi, không lâu sau, Nghiêm Dung Chi gọi quản sự tới, bảo đối phương đi mua một ít mầm hoa và hạt giống nho.

Sau chính ngọ, quản sự ngồi xe ngựa đi hỏi mua ở mấy thôn xung quanh, quả thật đã mua được không ít mầm hoa mang về tòa nhà.

Lâm Thù Văn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, vừa nghe thấy động tĩnh, đã vội vàng chạy ra tiền viện ở tòa đầu tiên, ánh mắt lập tức nhìn về phía mấy sọt mầm hoa phía sau xe ngựa.

Quản sự cười nói: \”Công tử vẫn nên tránh ra chút kẻo đụng vào người, ta lập tức gọi người dọn mấy sọt mầm hoa này vào bên trong.\”

Lâm Thù Văn muốn phụ một chút, nào ngờ sọt tre chứa đầy bùn nặng quá, cậu nhấc lên không nổi, lúc này bước lên cũng chỉ làm phiền chứ không giúp được gì, bèn chạy nhanh vào nhà, chờ trước trong sân.

Nghiêm Dung Chi đứng im ở thư phòng, cách cửa sổ nhìn chăm chú thiếu niên từ trong viện chạy ra tiền viện, rồi lại từ tiền viện gấp gáp chạy về nội viện, hắn buồn cười, không còn tâm tư xem sổ sách nữa, khép cửa thư phòng lại rồi cũng theo ra ngoài.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.