[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 68 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 68

Lâm Thù Văn ở trong tiểu viện trồng một ít rau, nhưng đất không đủ tốt, quản sự cùng cậu lên núi mang vài sọt đất về.

Đất trồng rau được cọc tre bao quanh, bên trên có một tấm lưới che, lúc mưa nhỏ thì không sao, nếu mưa lớn thì có thể che lại bất cứ lúc nào, tránh cho đất bị ngập úng.

Đang là rét tháng ba, không thích hợp để trồng rau, chỉ có thể chuẩn bị trước, đến khi thích hợp thì sẽ trồng thêm một ít rau thơm và hương thảo.

Quản sự sợ Lâm Thù Văn ở ngoài phòng quá lâu, thúc giục: \”Công tử vào phòng đi.\”

Nếu không phải Tần Nguyên nói cứ nằm suốt lúc bị bệnh cũng không tốt cho cơ thể, quản sự cũng chẳng muốn để Lâm Thù Văn ra ngoài.

Lâm Thù Văn sờ mũ nỉ trên đầu, áo khoác bọc kín mít, giày bông cũng được lót thêm một lớp vải dày, vòng eo, cánh tay, còn có cẳng chân đều bị lớp áo bông làm cho tròn trịa hẳn ra.

Cậu ngửa đầu nhìn trời, chỉ cần gió hơi nổi lên một chút thì sẽ không tiếp tục xới đất trồng rau nữa, nghe lời đi vào phòng.

Dưới hành lang, một bóng dáng màu vàng nâu lao đến, là mèo gấm với bộ lông dính nước vừa từ bên ngoài về. Lúc thấy Lâm Thù Văn, nó sẽ thân thiết hơn nhiều so với trước đây, không còn ngồi xổm trong góc hoặc trên tường nữa, mà sẽ cọ cơ thể vào chân Lâm Thù Văn một cái, Lâm Thù Văn vào trong thì nó cũng đi theo.

Quản sự vội nói: \”Nó mới từ bên ngoài về, trên người dơ.\”

Lâm Thù Văn để mèo gấm theo mình vào sảnh ngoài, cười tủm tỉm, xua tay: \”Không sao đâu.\”

Rồi giải thích: \”Nó chỉ bị ướt lông thôi, thật ra không có dơ.\”

Mèo gấm thường dùng lưỡi để tự chải lông, lão đại phu trước đây tới trị thương cho nó có nói cho cậu biết, mèo giỏi tắm sạch cơ thể hơn cả con người, vô cùng chú trọng.

Cậu hỏi quản sự: \”Có thể lấy cho ta một cái khăn sạch không?\”

Một lúc lâu sau, quản sự cầm một tấm vải sạch bước vào, Lâm Thù Văn ngồi xổm xuống đất, duỗi tay sờ nhẹ vào cơ thể mèo gấm, thấy nó không cắn mình, bèn dùng vải nhẹ nhàng lau đi chút nước dính trên cơ thể nó, rồi gãi cằm nó.

Mèo gấm phát ra tiếng rừ rừ, biết nó bắt đầu hưởng thụ, thế là Lâm Thù Văn bắt đầu lau trán cho nó.

Quản sự ngạc nhiên nói: \”Con mèo gấm này hiểu tính người hơn mấy con mèo mà nhà khác mua, còn biết nghe lời.\”

Vài người xuất thân từ gia đình quyền quý, giàu có, thường thích nuôi mấy con thú hoang bắt được trong núi, để thuần phục thì gần như dùng mọi cách, có thể nói là vừa đấm vừa xoa, nhưng không thể khiến chúng khuất phục và nghe lời dễ dàng như vậy.

Mèo gấm lười biếng nhịp nhịp đuôi, Lâm Thù Văn lau sạch những chỗ lông bị ướt của nó, bốn chân nó đứng dậy, run run, rồi ngồi xổm xuống vươn lưỡi ra liếm lông.

Thấy thế, Lâm Thù Văn cũng không làm phiền mèo gấm nữa, sau khi rửa tay thì đến trước bàn sách, lấy một chồng giấy ra, sửa lại tranh vẽ, mỗi tờ giấy đều được trải ra, rồi gọi quản sự đến chọn, cuối cùng sửa lại kiểu dáng của mấy cây trâm, sau khi quyết định xong thì đi nhà kho chọn chút vật liệu gỗ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.