[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 67 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 67

Công việc làm ăn dưới danh nghĩa Nghiêm gia rất nhiều, chỉ riêng nhà kho chứa đồ chuyên dùng để cho vay trong nhà đã có hai gian, Lâm Thù Văn chẳng thể xem hết trong vòng mười ngày nửa tháng.

Nghiêm Dung Chi kiểm soát thời gian xem sổ sách mỗi ngày của cậu, trời còn chưa tối đã dắt người từ thư phòng về phòng ngủ, không cho Lâm Thù Văn tiếp tục xem sổ sách dưới ánh đèn.

Hai người ở nhà ăn ăn canh, thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, Nghiêm Dung Chi nghiêng tai tới gần, nghe thấy đối phương đang đọc mấy con số trong sổ sách, không khỏi bật cười lắc đầu, đưa muỗng đến bên môi cậu.

Lâm Thù Văn đột nhiên không kịp đề phòng bị đút cho mấy ngụm canh, đôi mắt đen nhánh không rõ nguyên do chớp chớp, ngoan ngoãn nuốt hết canh trong miệng.

\”Ăn cơm cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, còn đọc nữa, chẳng lẽ muốn tẩu hỏa nhập ma à?\” Nghiêm Dung Chi liếc nhìn dầu mỡ dính bên môi thiếu niên, \”Uống xong chén này rồi đi nghỉ ngơi.\”

Lâm Thù Văn nhếch môi: \”Ò.\”

Một lúc lâu sau lại nghe cậu nói: \”Nghiêm Dung Chi, ta có thể hỏi chàng chuyện này không?\”

Vừa nghe thấy có liên quan đến việc kinh doanh của Nghiêm gia, Nghiêm Dung Chi đỡ trán, dắt thiếu niên ra khỏi nhà ăn, rồi đi dọc hành lang để tiêu thực, cuối cùng dắt người vào trong phòng, nói: \”Ngâm nước ấm một chút rồi nghỉ ngơi.\”

Lâm Thù Văn: \”Không nói hả?\”

Nghiêm Dung Chi hỏi: \”Mắt em không mỏi à?\”

Rồi nói tiếp: \”Mấy ngày nay ta đều thấy em dụi mắt, ngày mai kêu Tần Nguyên đến khám.\”

\”Không sao mà…\”

Lâm Thù Văn muốn nói lại thôi, còn muốn hỏi lại.

Nghiêm Dung Chi nói: \”Nếu ta cứ để trân quý của ta xem sổ sách như vậy, không cần tới hai năm, đôi mắt chắc chắn sẽ hỏng mất.\”

Lâm Thù Văn ậm ừ: \”Làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy.\”

Nghiêm Dung Chi: \”Cục cưng có thấy qua tình trạng của những thư sinh chưa? Không phân biệt ngày đêm chong đèn đọc sách, còn trẻ mà đã không nhìn rõ được đồ vật.\”

Lâm Thù Văn khẽ lắc đầu.

Hàng năm cậu ở trong phủ, bạn bè cùng tuổi vô cùng ít ỏi, sau khi đến thôn Bát Bảo mới thân thiết hơn với Mạc Bố.

Hóa ra, khi còn ở trong thành, Lạc Tinh Hoài đã vài lần dẫn cậu đi gặp con nhà giàu, nhưng không quá thân thiết. Huống chi bọn họ còn là thiếu gia trong nhà, không cần vất vả học hành, đa số đều đã sớm đi theo gia đình tiếp xúc với công việc kinh doanh, chỉ cần sai bảo người bên dưới làm việc là được.

Nghiêm Dung Chi nói: \”Một khi đôi mắt hỏng rồi, nhìn bất cứ thứ gì cũng sẽ trở nên mờ mịt, không rõ ràng, ngay cả đại phu cũng không có cách nào trị khỏi. Chẳng lẽ trân quý muốn ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa, ngay cả khi ta vào cũng không thể phân biệt được sao?\”

Lâm Thù Văn hỏi lại: \”Nghiêm trọng vậy sao?\”

\”Tất nhiên.\” Nghiêm Dung Chi không có nói quá.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.