Hội đèn lồng kéo dài đến tận khuya, du khách đều lục tục trở về nghỉ ngơi, những người còn lại cũng tụm năm tụm ba tìm quán trà ngồi xuống nghỉ chân, uống mấy ngụm trà nóng, hoặc tiếp tục đến tửu quán uống đến sáng.
Lâm Thù Văn dựa đầu vào vai Nghiêm Dung Chi ngủ gật, hai mắt không tài nào mở nổi.
Trong phút mơ màng định mở miệng hỏi đối phương khi nào mới về đến nhà, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm nói một câu \”Qua bên kia\”, vì thế, xe ngựa đổi hướng, không ra khỏi cửa thành, mà đi sâu vào trong thành.
Nghiêm Dung Chi đỡ thiếu niên đã không chịu nổi nữa mà nhắm mắt ngủ mất trong lòng ngực mình, tháo mặt nạ tai mèo của cậu xuống, đảm bảo chiếc mũ nỉ sẽ không đè nặng đầu cậu, rồi mới ôm thiếu niên lại vào lòng mình, dặn dò xa phu cố gắng chú ý xe cùng chó trên đường chút.
Trong thành có một tòa nhà mới mua dưới danh nghĩa Nghiêm gia, Nghiêm Dung Chi tạm thời dẫn Lâm Thù Văn sang bên đấy nghỉ ngơi cả đêm.
Có khi đi bàn chuyện làm ăn cần phải cho người vào thành chuẩn bị trước, ở khách điếm thì lại cảm thấy bất tiện, vì thế, hắn dặn quản gia cho người quan sát xung quanh, tìm được tòa nhà này, cảm thấy thích hợp, năm trước đã mua ngay, thủ tục xử lý rất nhanh, chỉ trong vài ngày đã thu dọn sạch sẽ, người phía dưới có ra ngoài làm việc cũng có nơi để nghỉ chân.
Tòa nhà chiếm diện tích không nhỏ, tuy Nghiêm Dung Chi hiếm khi ở lại đây, nhưng sân chủ nhân đều có người định kỳ đến quét tước, đồ vật đầy đủ.
Lâm Thù Văn mơ ngủ cảm giác có ai đó bế mình lên, nâng mi mắt lên, cằm tựa vào bả vai Nghiêm Dung Chi, mơ màng đánh giá xung quanh, nhẹ giọng hỏi: \”Đây là đâu thế, không về nhà sao?\”
Lòng bàn tay Nghiêm Dung Chi đỡ sau cổ cậu, nói: \”Trời đã khuya rồi, chúng ta ngủ lại một đêm trong thành.\”
Lâm Thù Văn chậm chạp phản ứng lại: \”Tòa nhà này của chúng ta sao?\”
Nghiêm Dung Chi: \”Ừ.\”
Đi xuyên qua hai cái viện trung tâm thì đến phòng ngủ của chủ nhân.
Nghiêm Dung Chi đẩy cửa, bước vào phòng, xa phu phía sau vội mang đèn lồng vào, nhanh tay nhanh chân thắp sáng đèn trên bàn.
Xa phu đặt chiếc đèn ngôi sao lên bàn tròn, chà xát tay, hỏi: \”Gia, ta lui xuống trước?\”
Nghiêm Dung Chi: \”Ra ngoài đi.\”
Trong sân có người của Nghiêm gia canh giữ, không lâu sau đó, một chậu nước ấm và một lò than được mang đến.
Lâm Thù Văn đứng trước giường cởi bỏ mũ nỉ cùng áo khoác, thò mặt ra ngoài bình phong nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nghiêm Dung Chi cầm khăn mềm thấm nước, đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Lâm Thù Văn nhận lấy khăn ướt, nói: \”Để ta tự lau.\”
Lại qua một lúc, ngoài cửa có người mang vào hai chậu nước và một thau nước ấm.
Nghiêm Dung Chi đặt hai chậu nước lên giá, chờ Lâm Thù Văn lau mặt và cánh tay xong, lại bảo cậu dùng nước ấm rửa chân, sau khi thiếu niên tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới thoải mái xong, mới dùng chậu nước còn lại để rửa mặt.