Nụ hôn của thiếu niên vẫn ngây ngô vụng về như thuở ban đầu, cậu hiếm khi chủ động hôn Nghiêm Dung Chi, tính tình thẹn thùng, hơn nữa, cậu quả thực không rành lắm, trước nay đều không phải là người chủ động.
Từ lúc ngã bệnh, trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng hồi phục, Lâm Thù Văn không có thân mật quá mức với nam nhân, đối phương gần như chỉ ôm cậu ngủ, nhiều nhất cũng chỉ hôn trán một cái, còn lại đều rất kiềm chế.
Có vài lần Lâm Thù Văn tỉnh dậy trong lòng Nghiêm Dung Chi, cậu đều rõ ràng nhận ra mình áp rất sát vào người đối phương.
Lúc này, trời còn chưa tối, thường sẽ không như thế này.
Thế nhưng, Lâm Thù Văn cảm nhận vô cùng rõ ràng đối phương như thể đang chực chờ hành động, đôi môi mềm mại hơi lùi ra sau một chút, đỏ mặt ấp úng nói: \”Nghiêm Dung Chi, trời còn chưa tối mà…\”
Tuy là nói thế nhưng cũng không rời khỏi lòng ngực của đối phương, cánh tay còn hơi duỗi ra, ôm lấy cổ Nghiêm Dung Chi.
Hơi thở của Nghiêm Dung Chi càng thêm trầm và nóng, thế là, Lâm Thù Văn cảm thấy việc lúc này còn chưa tới tối cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cậu áp sát vào người đối phương, nét mặt mang theo vài phần mê ly, mặt cùng cổ đều hồng như vừa thoa phấn.
Nháy mắt tiếp theo, cả người lơ lửng.
Nghiêm Dung Chi bế cậu lên, buông màn lụa ở cửa sổ xuống trước, rồi đặt cậu lên giường.
Ánh sáng trong phòng ngủ tối đi, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lâm Thù Văn, chúng vẫn sâu thẳm như xưa, lại ánh lên tia sáng rực rỡ.
Nghiêm Dung Chi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm không thể tưởng tượng được như thể đang trấn an, rồi thấp giọng nói: \”Nếu thấy không khỏe, phải nói cho ta biết ngay.\”
Giọng nói trầm ấm của nam nhân vừa dứt, tiếng \”được\” rầu rĩ của thiếu niên khẽ vang lên, vạt áo được lót lớp nhung trên cổ hơi mở ra, da thịt trắng mịn như tuyết dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ dường như càng thêm lấp lánh.
Ban đầu Lâm Thù Văn còn cố gắng ôm lấy nam nhân, nhưng dần dần, chân cậu không còn sức nữa, gần như chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay nóng như lửa đốt đang siết chặt lấy mình, sau đó cánh tay của cậu cũng chẳng khá hơn là bao, Nghiêm Dung Chi liền ngồi dậy, ôm cậu vào lòng.
Bả vai rộng lớn của nam nhân chảy rất nhiều mồ hôi, Lâm Thù Văn dùng bàn tay nhẹ lau, không chỉ có thế, bên trên còn có mấy vết do khi nãy cậu nhịn không được mà cào ra.
Nghiêm Dung Chi bế cậu lên, ổn định lại hơi thở, đôi môi đặt trên khuôn mặt mềm mại, mướt mồ hôi, nhẹ nhàng mút hôn mấy cái, rồi khàn giọng cười nói: \”Cục cưng, còn thấy khó chịu không?\”
Lâm Thù Văn chưa nghe qua lời nói ngọt như cam mật như thế bao giờ, đôi môi hơi sưng vì thẹn thùng mà mím chặt lại, vầng trán ướt mồ hôi khẽ cọ vào sườn mặt và cổ Nghiêm Dung Chi.
\”Được rồi, rửa sạch trước đã.\”
Sợ cơ thể Lâm Thù Văn không thoải mái, Nghiêm Dung Chi tiện tay khoác áo choàng lên người, đi tới cửa trầm giọng dặn dò, rồi quay lại bế thiếu niên đang dựa vào đầu giường nhìn mình lên, dời sang ngồi trên cái sập được lót chăn nhung.