Sau khi vào đông rảnh rỗi không có việc gì làm, Lâm Thù Văn cả ngày đều ôm lò sưởi tay nằm trong phòng.
Chồng sách trên tủ thấp gần như đã xem hết rồi, mỗi ngày cũng không thể điêu khắc gỗ quá lâu, Nghiêm Dung Chi lo cậu mệt rồi mắc bệnh, hoặc là làm hại mắt, Lâm Thù Văn cũng nghe theo.
Cậu giới hạn thời gian đọc sách và khắc gỗ, lúc rảnh rỗi không ăn thì cũng ngủ, dần dần, trên mặt cùng trên eo bắt đầu có chút thịt, có thể nhìn rõ trong gương đồng, dùng tay nhéo một cái, cảm giác mềm mại, mịn màng vô cùng.
Thấy thịt trên người mình tăng lên, Lâm Thù Văn rất buồn, lúc ăn cơm cũng cố ý ăn ít đi mấy miếng, nhưng hành động đó nhanh chóng bị Nghiêm Dung Chi phát hiện.
\”Sao không ăn vậy?\”, mày dài của Nghiêm Dung Chi nhíu lại, \”Không hợp khẩu vị sao?\”
Buổi tối làm bánh trôi thịt và thịt xào, thêm một phần canh xương hầm ngó sen và hạt sen, mấy món này đều được chuẩn bị theo sở thích của Lâm Thù Văn.
Ánh mắt thiếu niên lập lòe, lời nói mơ hồ, Nghiêm Dung Chi không để cậu lừa gạt cho qua, kiên nhẫn hỏi thêm vài lần, ngồi nghiêm túc trên ghế chờ đợi câu trả lời.
\”Nghiêm Dung Chi, chàng, buổi tối lúc chàng ôm ta, không phát hiện ta tăng cân sao?\”
Giọng nói vừa dứt, đối diện với nét mặt cứng họng không nói gì của nam nhân, Lâm Thù Văn lúng túng giải thích: \”Ta không ghét việc tăng cân, nhưng… cũng không thể mập quá.\”
Xưa nay Lâm Thù Văn vẫn rất chú trọng hình tượng, tóc tai trước khi ra cửa đều phải chải chuốt gọn gàng, xiêm y không hợp để ra cửa thì tuyệt đối không mặc, dù cho mới làm xong việc đồng áng cũng muốn dùng nước rửa sạch tay chân, thế nên không thể trách được ở trong mắt người ngoài, cậu luôn có một dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa gọn gàng, sạch sẽ.
Thế nên Lâm Thù Văn vẫn có hơi để ý chuyện mình tăng cân.
Nghiêm Dung Chi cứng họng, chợt dở khóc dở cười.
Hắn nói: \”Mỗi người đều muốn mình có dáng vẻ hoàn mỹ nhất.\”
Lâm Thù Văn gật đầu, vô cùng đồng tình với những lời này.
Nghiêm Dung Chi nắm tay thiếu niên, cổ tay vẫn trắng như tuyết, vừa dài vừa thon thả, đủ để ôm trọn trong lòng bàn tay.
Hắn than thở: \”Nhưng theo ta thấy, hiện tại Thù Văn trông rất đẹp, không cần phải cố gắng giảm cân để hoàn hảo hơn.\”
Lại nói: \”Em nghĩ kỹ lại xem, cho dù là người trong nhà, cả nhà Mạc Bố, hay là thôn dân đi ngang qua, ai cũng sẽ dừng lại nói chuyện với em một chút, nhìn em một lát.\”
Lâm Thù Văn yên lặng gật đầu, từ trước tới nay, mỗi khi cậu ra ngoài đều sẽ giống như lời Nghiêm Dung Chi nói, mọi người đều nhìn cậu, nói chuyện với cậu.
Nghiêm Dung Chi nói: \”Vậy thì đúng rồi, bởi vì bây giờ, em như thế này trông xinh đẹp nhất, bọn họ cũng biết em đẹp, cho nên mới nhịn không được mà dừng lại.\”
Bên tai thiếu niên toàn lời nói dễ nghe, nghe xong cả mặt đều ửng đỏ.
\”Là thế sao…\”