Thanh âm của nam nhân trong đêm đen có vẻ đặc biệt trầm hơn.
Hắn nói: \”Ta tự giận mình.\”
Lâm Thù Văn bỗng mở to mắt, gương mặt áp sát vào khuỷu tay của đối phương, rầu rĩ hỏi: \”Vì sao?\”
Nghiêm Dung Chi nói: \”Đương nhiên là vì không thể chăm sóc tốt cho em.\”
Dù nghĩ mọi thứ đã chu toàn, nhưng khi bên người có người nhìn đến thì lại căng thẳng, hắn không muốn thiếu niên gặp chuyện gì, nhưng cho dù đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, cẩn thận đến mấy cũng có lúc xảy ra sai sót.
Lâm Thù Văn nhẹ nhàng cọ đầu vào người hắn, như mèo nhỏ yếu ớt tìm kiếm sự che chở: \”Là do cơ thể của ta ốm yếu, không liên quan gì đến chàng.\”
Bàn tay Nghiêm Dung Chi vuốt nhẹ vầng trán hơi nóng của cậu, cơn sốt nhẹ vẫn chưa hạ.
Thấy thế, hắn nhíu mày hỏi: \”Lỗ tai có đau không?\”
Lâm Thù Văn lắc đầu.
Cơ thể của cậu mỗi khi bị sốt đều sẽ như thế, nếu sốt cao, uống thuốc rồi ngủ một giấc là có thể hồi phục kha khá, còn sốt nhẹ như lúc này, sau khi uống thuốc rồi tỉnh dậy, nhiệt độ vẫn chưa giảm, chắc phải mất vài ngày mới có thể dần dần tốt lên.
Nghiêm Dung Chi thấp giọng nói: \”Em ngủ tiếp đi.\”
Lâm Thù Văn khẽ cong khóe miệng, nở một nụ cười nhạt: \”Ta đã ngủ rồi, lúc này vẫn còn tinh thần.\”
Đôi mắt lấp lánh của thiếu niên nhìn người ta, ngay sau đó liền bị nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy, ngồi dậy từ trên giường.
Nghiêm Dung Chi nói: \”Vậy ăn chút gì nhé.\”
Thế là, quản sự ra sau bếp mang cơm lên, hai người ngồi ăn ở sảnh ngoài.
Lâm Thù Văn uống một chén canh xương hầm củ sen, rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ hết nửa chén cơm.
Trong lúc Nghiêm Dung Chi đi tắm, cậu ngồi dưới ánh đèn xem tạp thư, thấy nam nhân chưa về, liền đi sang một gian phòng khác, thấy mèo gấm đang nhắm mắt, cuộn mình nằm trên góc chăn.
Mèo gấm có tính cảnh giác cao, Lâm Thù Văn còn chưa vào cửa, nó đã biết là cậu tới, cho nên không di chuyển.
Thiếu niên thay nước cùng thức ăn cho mèo gấm, nói với nó mấy câu, biết loài mèo sống trong núi như thế này có tính cách hoang dã, không thích ở cùng với người, liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi Nghiêm Dung Chi tắm xong, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, Lâm Thù Văn vừa mới vào nhà đã bị đối phương dắt đi, ngồi xuống ghế.
Sau khi trời lạnh, rất nhiều người dùng cơm xong liền nghỉ ngơi sớm, nếu trong nhà có điều kiện tốt một chút, thì sẽ nấu nước ấm, ở trong phòng tắm một chút rồi mới ngủ.
Thường ngày, vào lúc này, Lâm Thù Văn cũng chuẩn bị ngủ, nhưng hôm nay cậu uống thuốc xong đã ngủ một chút, nên bây giờ không cảm thấy mệt mỏi.
Cậu ngồi trong lòng Nghiêm Dung Chi, trước mắt mở một quyển sách, đọc đến cuối, đối phương liền lật sang trang sau cho cậu.