Mưa rơi không ngừng, bốn phía rét lạnh, trong núi vào lúc cuối thu càng thêm yên tĩnh.
Trong sân đốt một đống lửa để sưởi ấm, Nghĩa bá xách một miếng thịt to đến, chuẩn bị đêm nay nướng thịt ăn, lại nấu thêm một nồi canh nấm và rau dại, giảm bớt dầu mỡ của thịt.
Lâm Thù Văn vây quanh chỗ thịt tươi, đôi mắt nhìn về phía Nghĩa bá: \”Có thể cắt một miếng cho ta không?\”
Cậu quay đầu lại, giải thích với nam nhân ngồi ở bàn dài bên cạnh: \”Ta muốn cho mèo gấm ăn chút thịt, nó bị thương nên vẫn luôn trốn trong bụi cỏ, ngay cả nước cũng chưa uống, có lẽ đã một thời gian dài rồi nó chưa có ăn gì.\”
Ánh mắt Nghiêm Dung Chi hơi ngừng lại một chút, Nghĩa bá lập tức cắt miếng thịt tươi, bỏ vào dĩa sứ đưa cho Lâm Thù Văn.
Nghĩa bá âm thầm lau mồ hôi, sao ông không nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt của chủ tử chứ?
Ánh mắt của Nghiêm Dung Chi vô cùng rõ ràng.
Nếu Lâm Thù Văn đã thành thân với hắn, hai người đã có danh phận chính thức, vậy Lâm Thù Văn chính là một vị chủ nhân khác của Nghiêm gia.
Nếu đã là chủ nhân, vốn phải có quyền lợi.
Cho dù muốn làm gì, nói cái gì, chỉ cần ra lệnh thì người bên dưới phải làm theo, chứ không phải mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của Nghiêm Dung Chi, chờ hắn đồng ý.
Nghĩa bá hiểu được ý tứ này, càng thêm tôn kính với Lâm Thù Văn.
\”Công tử còn điều gì muốn căn dặn không?\”
Lâm Thù Văn lắc đầu: \”Nghĩa bá cứ bận việc của mình trước đi.\”
Cậu bưng thịt vào góc tường, ngồi trên băng ghế nhìn chăm chú vào đôi mắt tỏa sáng của mèo gấm, đặt mâm thịt trước mặt nó.
\”Ăn đi.\”
Mèo gấm ban đầu không động đậy gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nhai thịt.
Lâm Thù Văn cười nhẹ, rồi lấy cái chén từ trong cái tủ đặt ở ven tường nhà bếp ra, đổ đầy nước sạch rồi đặt bên cạnh mèo gấm.
Cậu đến gần bàn dài, bên eo căng lên, bị Nghiêm Dung Chi vòng tay ôm lấy.
Lâm Thù Văn tự giác dựa vào ngực đối phương, đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn về phía mèo gấm.
Nghiêm Dung Chi đút cho cậu trái cây nhỏ, cậu ngoan ngoãn ăn.
Nghĩa bá thường xuyên làm thịt nướng cho công nhân ở lâm trường, tay nghề rất tốt. Trên mỗi miếng thịt đều được phết đều nước chấm, mùi hương thơm nồng tỏa ra, trong cái rét lạnh của đêm thu, khiến mọi người ăn uống nhiều hơn.
Một miếng thịt được nướng chín được đặt lên bàn, Nghiêm Dung Chi dùng dao cắt ra, thổi nguội rồi mới để Lâm Thù Văn gắp ăn.
Canh nấm và rau dại được hầm trong nồi đã sôi, Nghiêm Dung Chi múc ra một cái chén lớn, thấy thế, Lâm Thù Văn lấy ra ba cái chén nhỏ, múc từ chén lớn ra ba chén canh nhỏ, để nguội trước rồi uống.
Canh nấm cùng rau dại có hương vị ngọt thanh, Lâm Thù Văn không nhịn được uống hai chén.
Vốn định uống thêm nửa chén nữa, nhưng Nghiêm Dung Chi sợ cậu đi tiểu đêm nhiều, ngủ không ngon, liền khẽ lắc đầu.