[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 55 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 55

Lâm Thù Văn ngủ một canh giờ, lúc tỉnh lại thì nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Trong núi một mảnh sắc thu, phảng phất như được nhuộm một màu hoàng kim đỏ thẫm. Mưa thu ngày càng lớn, trong núi vang vọng âm thanh rào rạt, tiếng mưa nghe được còn lớn hơn ở trong thôn trang nhiều.

Cậu khom lưng mang giày, xuống giường thong thả đi dạo xung quanh phòng ngủ, đánh giá bốn phía.

Phòng ngủ ở lầu hai, có đầy đủ mọi thứ từ giá sách đến giường ghế, trên tường treo mấy cây cung cùng đao săn. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài xa, có thể thấy nửa cái sân cùng với lâm trường cách đó không xa.

Cậu ở trong phòng lẳng lặng chờ một lát, thấy không có ai đi lên liền tự mình đi xuống lầu.

Đi đến cầu thang lầu một thì thấy một lão bá ngẩng đầu lên từ chồng củi gỗ bên phải, cười nói: \”Công tử tỉnh rồi.\”

Lâm Thù Văn không quen đối phương, gật gật đầu, dò hỏi: \”Ngài là?\”

\”Công tử cứ gọi ta là Nghĩa bá giống chủ tử là được, gian sân này thường ngày chỉ có chủ tử ở mỗi khi lên núi, ta ở trong viện trông coi, phụ trách xử lý công việc xung quanh.\”

Nghĩa bá múc nước rửa tay, vào bếp nhóm lửa hâm nóng lại canh rau, rồi múc ra chén, đặt lên bàn.

\”Trong núi sau khi mưa sẽ lạnh hơn bình thường, công tử lại đây uống chén canh cho ấm người.\”

Lâm Thù Văn ngồi trên ghế, mím môi cười nhạt: \”Cảm ơn Nghĩa bá.\”

Nói xong liền ngoan ngoãn bưng canh lên uống hết.

Mùa thu, sau núi kết ra rất nhiều loại lương thực và trái cây, có cây do người trồng, có loại mọc tự nhiên.

Khẩu vị của Lâm Thù Văn tương đối thanh đạm, lúc Nghiêm Dung Chi đi có dặn Nghĩa bá làm một phần canh suông, Nghĩa bá liền dùng nấm cùng rau dưa nấu canh, hương vị ngọt ngào, đậm đà mà không ngấy.

Lâm Thù Văn uống hai chén, nét mặt đầy thỏa mãn: \”Ngon quá.\”

Rồi hỏi: \”Nghiêm Dung Chi còn bận ở lâm trường sao? Ta có thể qua đó xem thử không?\”

Nghĩa bá nghĩ ngợi nói: \”Lúc này chủ tử hẳn là ở trong núi.\”

Rồi bổ sung: \”Lâm trường phần lớn là công nhân, làm việc không những ồn ào mà còn có nhiều người ra vào, sợ là công tử sẽ không được tự nhiên.\”

Vừa nghe có nhiều người, Lâm Thù Văn lập tức từ bỏ ý định đi lâm trường.

\”Vậy ta sẽ ngồi trong phòng một lát.\”

Sau đó không lâu, trời tạnh mưa, Lâm Thù Văn lại muốn đi dạo xung quanh một chút.

Người ở trong núi, dù xung quanh đều thuộc phạm vi của lâm trường, rất dễ để quay về, nhưng cậu vẫn chưa vội vàng đi ngay, mà là hỏi Nghĩa bá xem có thể đi dạo chung quanh một lát không, nhận được lời hồi đáp của đối phương rồi mới đi ra sân.

Nghĩa bá theo tới ngoài cửa, Lâm Thù Văn nói: \”Nghĩa bá không cần đi theo đâu.\”

Cậu duỗi tay chỉ xung quanh, nói: \”Ta chỉ đi một chút xung quanh trong phạm vi có thể thấy được thôi.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.