[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 50 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 50

Đêm tân hôn, giường được trải gối đệm đỏ rực mềm mại thoải mái, Lâm Thù Văn bị Nghiêm Dung Chi ôm lấy gáy, đặt lên gối, vị trí bên cạnh bị chiếm lấy, cậu không khỏi lo lắng nắm chặt đệm giường, rồi vội vàng nhắm hai mắt lại.

Trước đây, Lâm gia mua những quyển sách đó, bắt cậu xem qua một chút, cộng thêm có người chuyên môn giàu kinh nghiệm đến dạy, dù không hiểu hết nhưng cũng hiểu rõ vài phần, biết được người đã thành thân sẽ phải làm gì.

Mũ ngọc được gỡ xuống, mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác.

Lâm Thù Văn nghiêng mặt, cảm thấy cổ áo bị người chạm vào, vội vàng mở đôi mi thấm ướt ra, kinh hoảng không kịp phản ứng, trái tim đập mạnh vô cùng.

Cây trâm hôm nay Nghiêm Dung Chi cài là cây trâm bằng gỗ tử đàn do cậu làm, còn chưa gỡ xuống, búi tóc gọn gàng, lộ ra khuôn mặt với đường nét sâu sắc, trầm ổn.

Lâm Thù Văn ngơ ngác nhìn một lát, cánh tay nâng lên, ngón tay chạm vào cây trâm gỗ tử đàn kia, nhẹ nhàng tháo nó ra.

Tóc xõa ra, khuôn mặt nam nhân thiếu đi vài phần trầm tĩnh, ngay cả lông mi cũng toát ra nét dịu dàng.

Lâm Thù Văn vẫn đỏ mặt ngơ ngác, vội vàng dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc của đối phương.

Chần chờ một lúc, cậu lấy hết can đảm ngẩng mặt, hôn lên môi Nghiêm Dung Chi.

Cổ áo ngày càng mở rộng, da thịt non mịn trên cổ dần bị mồ hôi thấm ướt.

Ngón tay của Lâm Thù Văn quấn lấy lọn tóc của nam nhân đột nhiên siết chặt, vòng eo cong lên rồi lại rơi xuống đệm giường, chóp mũi cùng trán dần ra nhiều mồ hôi hơn.

Nghiêm Dung Chi ngẩng đầu, hơi thở hơi chậm lại, vẫn kiên nhẫn hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cậu.

Đuôi mắt cùng chóp mũi của Lâm Thù Văn ướt át phiếm hồng, trông đáng thương vô cùng.

Cậu dùng ngón tay sờ lên yết hầu không ngừng lên xuống của Nghiêm Dung Chi, đôi môi bị hôn cắn đến đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn nói: \”Không sao đâu, Nghiêm Dung Chi, chàng làm đi, làm đi mà…\”

Nghiêm Dung Chi hiếm khi mở miệng, mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt Lâm Thù Văn nổi lên từng đường gân xanh rõ ràng, mồ hôi nóng hổi rơi xuống từ chiếc mũi cao thẳng.

Hắn xoa nhẹ mắt cá chân nhỏ bằng nửa bàn tay đang lộn xộn của thiếu niên, rồi nắm chặt lấy, đè người đang bị dục vọng chiếm lấy trong lòng ngực xuống giường.

Thiếu niên cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở, thanh âm mỏng manh, đều bị Nghiêm Dung Chi hôn lấy, nuốt hết vào bụng.

******

Cơn mưa thu đầu mùa nhẹ rơi, phòng ngủ yên tĩnh, cửa sổ hé mở, Lâm Thù Văn tỉnh lại, mơ hồ nghe được tiếng mưa rơi rất nhỏ.

Nửa bên mặt cậu giấu trong chăn, gương mặt vẫn còn đỏ hây hây, thử cử động thân dưới, lập tức cứng đờ.

Thiếu niên khẽ đảo đôi mắt lộ ra bên ngoài đệm, nghe được có người mở cửa, vội vàng nhắm mắt lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.