Lâm Thù Văn bị hôn, ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nam nhân, đôi mắt tựa như sao đêm, ướt át sáng ngời.
Cậu quên nhắm mắt, quên cả thở dốc, hai lòng bàn tay của Nghiêm Dung Chi ôm lấy gương mặt mềm mại của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, thân hình cao lớn cúi xuống, tựa trán hắn vào trán cậu.
Nghiêm Dung Chi bật cười một tiếng: \”Thở đi em.\”
Thiếu niên vội vàng há miệng hít thở, giải phóng hơi thở vẫn luôn nghẹn lại trong ngực, thiếu chút nữa không thở nỗi, cậu vẫn ngây ngốc nhìn Nghiêm Dung Chi, hai má đỏ bừng bị lòng bàn tay của nam nhân vuốt ve, nhưng vẫn không nhắm mắt.
Nghiêm Dung Chi nói: \”Nếu chán ghét hay sợ hãi thì hãy đẩy ta ra ngay.\”
Lông mi của Lâm Thù Văn rung động, hai tay nắm chặt đệm mỏng bên người.
Từ đầu đến cuối cậu đều rất tin tưởng nam nhân, sao lại chán ghét được?
Nếu đối phương phải làm vậy, Lâm Thù Văn cảm giác mình có thể tự vượt qua mà không cảm thấy sợ hãi.
Cậu vẫn không nhúc nhích, rất lâu sau mới đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: \”Còn hôn tiếp không…\”
Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ lên hai bàn tay căng thẳng đặt hai bên của thiếu niên, mu bàn tay đã hiện lên vài đường gân xanh.
Vốn đang áp trán vào nhau, mắt thấy môi sắp chạm vào, Lâm Thù Văn căng thẳng, lại quên hít thở.
Cuối cùng, Nghiêm Dung Chi buông cậu ra, rồi nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Lâm Thù Văn, hôn lên giữa hàng mày.
Lâm Thù Văn nắm chặt đệm giường, rồi theo phản xạ bắt lấy cổ tay áo nam nhân, há miệng muốn nói gì đó.
Giọng Nghiêm Dung Chi khàn khàn: \”Cho em thiếu nợ lần này.\”
Người ngoan quá, vốn đã muốn bắt nạt, lại sợ mình bắt nạt tàn nhẫn quá.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài phòng, Nghiêm Dung Chi thoáng nhìn người trên giường, đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Không biết ban đêm có sét đánh không, Nghiêm Dung Chi ngồi bên mép giường, nói: \”Yên tâm nghỉ ngơi đi.\”
Lâm Thù Văn cuộn người vào đệm giường, bỗng nhiên ngẩng đầu, chui vào lòng ngực Nghiêm Dung Chi, nhắm mặt lại.
Đôi tay run rẩy của cậu nắm chặt vòng eo của nam nhân, vô cùng hoảng loạn.
Tính tình Lâm Thù Văn chính là như vậy, người đối tốt với cậu một phần, cậu sẽ đáp lại nhiều hơn. Nghiêm Dung Chi thân mật với cậu, vậy cậu cũng muốn học cách gần gũi với đối phương.
Nghiêm Dung Chi vòng lấy eo lưng thiếu niên, nghiêng người nằm xuống, ôm người vào lòng.
\”Mau ngủ đi.\”
Nếu không, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại.
Lâm Thù Văn học bộ dáng thân mật với hắn, muốn kêu người ta cứ hôn mình đi.
\”Chàng không về sao?\”, cố tình thiếu niên còn hỏi một câu như vậy.
Giọng Nghiêm Dung Chi hơi căng thẳng: \”Chờ em ngủ rồi ta sẽ đi.\”