[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 40 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 40

Lâm Thù Văn giải thích những lời đồn đãi trong thôn cho Từ ca nhi và Trịnh ca nhi, cho rằng sự việc cứ thế đã qua rồi, vẫn không quá để tâm.

Mỗi ngày cậu nuôi dưỡng gà, cho ngỗng ăn, chăm sóc vườn rau, sau giờ ngọ thì dạy năm người Từ ca nhi đọc sách một canh giờ, bận hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ nghĩ không biết Nghiêm Dung Chi giờ thế nào rồi.

Mấy ngày không gặp, Lâm Thù Văn lần nữa bắt đầu mài giũa một cây trâm mới.

Cây trâm này làm từ loại gỗ tốt lần trước Nghiêm Dung Chi đưa cho cậu, cậu muốn làm một chiếc trâm gỗ tặng cho đối phương.

Ý tưởng này cậu đã có từ lâu rồi, nhưng lúc đó chưa có kinh nghiệm làm trâm gỗ, hiện tại cảm thấy thời cơ đã đến, liền chuyên tâm vào việc này.

Sau giờ ngọ, tiễn hai ca nhi cùng ba đứa nhỏ Triệu gia đi, Lâm Thù Văn ra vườn rau hái hương xuân, lột vỏ, rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ, sau đó gỡ một cây lạp xưởng treo trên giá gỗ xuống, cắt nhuyễn, nổi lửa xào một chút, rồi hâm nóng cháo một lát.

Lu gạo sắp cạn, Lâm Thù Văn định sau khi ăn xong, ngủ trưa một lát, tỉnh lại sẽ ra ngoài tìm nhà mua gạo.

Sau giờ mùi (13h-15h) trời hơi âm u, Lâm Thù Văn khóa kỹ sân rồi ra ngoài, trên đường gặp ba đứa nhỏ nhà họ Triệu ra ngoài chơi.

Đám nhỏ Triệu gia sôi nổi chạy tới, cười hỏi: \”Tiên sinh đi đâu thế?\”

Lâm Thù Văn nói: \”Mua gạo.\”

Triệu Tam ca nhi nhìn gầy yếu nhất, tiếng nói thường ngày cũng nhỏ, mở miệng trước: \”Tiên sinh, nhà chúng ta có gạo.\”

Hai huynh trưởng của Triệu Tam ca nhi liên tục gật đầu.

Đứa lớn nhất nói: \”Tiên sinh tới nhà chúng ta lấy gạo đi, ta cùng nhị đệ, tam…\” Mắt nhìn tam đệ nhỏ nhỏ gầy gầy, cánh tay còn ốm hơn cả gậy trúc, liền không cần nó phải ra sức, Triệu đại sửa lại lời nói, vỗ vỗ khuôn ngực cũng không cường tráng lắm, nói, \”Ta cùng nhị đệ sẽ giúp người mang về đây.\”

Ba huynh đệ từ trong miệng phụ thân biết rằng tiểu Lâm tiên sinh sẵn lòng dạy chúng học chữ cũng không dễ dàng gì, vị Phùng tiên sinh của thôn Hạnh Hoa không chịu dạy, còn muốn nhân dịp này lấy thêm chút thù lao cùng lương thực.

Mấy năm nay, tuy rằng Triệu gia dần dần có tiền, nhưng tiền cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Triệu Lục Tử đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được tiền, đương nhiên không nỡ đưa nhiều như vậy ngay lập tức.

Triệu Lục Tử muốn ba đứa con trong nhà đọc sách biết chữ, nhưng cũng chỉ ôm ý nghĩ muốn thử xem sao, nếu lập tức đưa nhiều tiền như vậy cho tiên sinh, thì cũng giống như cắt một miếng thịt trên người hắn vậy, đau đớn vô cùng.

May mà Lâm Thù Văn dễ nói chuyện, nhưng Triệu Lục Tử cũng biết nhà hắn cho không đủ nhiều, nên ngầm bàn bạc với ba đứa con, nếu tiểu Lâm tiên sinh có nhu cầu gì, nhà họ có thể cho đều sẽ cố gắng cho.

Nhiệt tình không thể từ chối, Lâm Thù Văn chỉ có thể đi theo ba đứa nhỏ nhà họ Triệu.

******

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.