[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách – Chương 21 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit] Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê (Sống Lại) – Vô Biên Khách - Chương 21

Mới vào hè, trời chỉ vừa hửng sáng, ngọn cây xung quanh đã vang lên từng đợt ve kêu, khiến người ta chẳng thể nào ngủ nỗi.

Đến khoảng thời gian đêm ngắn ngày dài, Lâm Thù Văn dậy sớm, trên cổ có hơi đổ mồ hôi, quần áo vẫn là trang phục mùa xuân, không thích hợp với thời tiết này, dễ khiến cơ thể ra mồ hôi nhẹ.

Lâm Thù Văn dùng nước sạch rửa mặt, lau mồ hôi, không ăn cháo đã để nguội, mà ăn mì thạch (*) hôm qua mang về từ Nghiêm trạch mà La Văn giúp cậu nhờ nhà bếp đóng gói.

Mì không cần hâm nóng, chỉ cần đổ nước sốt đã chuẩn bị sẵn vào, rồi thêm dưa leo và măng cắt sợi, thịt băm, đậu que, trộn đều cùng mì và nước sốt.

Lâm Thù Văn cầm chén nước, trộn đều mì lạnh rồi từ từ ăn hết, ăn xong bụng hơi căng, không thể không nới lỏng đai lưng ra một chút.

Cậu ngồi trên ghế con múc nước trong lu rửa sạch chén, tưới nước cho vườn rau đã mọc lên những mầm non tươi tốt, lau tay, về phòng lấy túi tiền ra, đếm lại số bạc mình có.

Thù lao tháng trước đã phát hết, không tính những phần khấu trừ, về tới tay gần mười bảy lượng.

Ông chủ Nghiêm thật sự cho rất nhiều, một tháng thù lao bằng tiền sinh hoạt ba năm của nhà bình thường, tuy rằng ông chủ Nghiêm bảo cậu cứ yên tâm nhận số tiền này, nhưng Lâm Thù Văn vẫn luôn không có cảm giác chân thật.

Đêm qua La Văn đem bạc giao cho cậu, nói: \”Này mà nhiều gì? Gần đây giấc ngủ của chủ tử càng thêm bình thường, những đại phu đến khám trước đây đều phải thu mấy chục lượng, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Nếu không phải tiểu Lâm tiên sinh mỗi đêm đến đây đọc sách, chủ tử đến nay cũng không có cách nào chợp mắt nghỉ ngơi, số tiền này đưa cho tiên sinh không phải quá hợp lý sao?\”

Lâm Thù Văn thầm nghĩ: Ông chủ Nghiêm đối xử với mình tốt như vậy, chỉ cần đối phương có yêu cầu, cậu cam tâm tình nguyện đến đọc sách, giúp ông chủ Nghiêm ngủ ngon hơn.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra.

La Văn nghĩ sao nói vậy, nói đùa có chút không lựa lời.

\”Tiểu tiên sinh cứ yên tâm nhận số tiền này đi, nếu không có lợi lộc gì, mỗi đêm lại nguyện ý đến đọc thơ giúp chủ tử dễ ngủ, quan hệ thân thiết như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có phu nhân tương lai mới làm vậy.\”

Lâm Thù Văn: \”…\”

Nét mặt cậu có chút ngại ngùng, yên lặng nhận tiền.

Bây giờ có tiền phòng thân, lại đang tiết trời giao mùa, cậu đem túi tiền cẩn thận bỏ vào túi áo, cầm hai thước vải đã mua trong thành cách đây vài ngày lên, đến nhà Mạc Bố.

Thôn Bát Bảo tuy rằng không lớn, nhưng mỗi nhà cũng không san sát nhau.

Lâm Thù Văn đến đây vào mùa xuân, giờ đã là đầu hè, bởi vì rất ít nói chuyện cùng người khác, muốn tìm nữ công trong thôn giúp cậu may đồ, chỉ có thể nhờ Mạc Bố dẫn cậu tìm.

Mạc Bố đang ngồi trong viện ăn cháo cùng bánh bao, cách cánh cổng nghe thấy Lâm Thù Văn gọi mình, vội buông chén đang cầm xuống, bánh bao cũng chưa kịp ăn, lập tức chạy tới mở cửa, cười nói: \”Sao ngươi lại tới đây?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.