\”Lý Lang! Người nhà Lý Lang!\”
\”Có đây!\”
A Hâm đứng dậy từ ghế chờ, đi vào phòng khám.
Đẩy cánh cửa phòng khám màu trắng sữa hơi ngả vàng ra, bác sĩ già ngồi bên trong đang thu dọn đồ đạc, thấy A Hâm bước vào thì nói: \”Đã băng bó xong rồi, nhưng cậu trông chừng thằng em cậu cho kỹ vào, nó thành khách quen của tôi rồi đấy.\”
Một tháng, Tiểu Lang đánh nhau với người ta năm lần.
Bất kể thắng hay thua, A Hâm cũng đã phải chạy đến đồn công an và phòng khám không ít lần.
Xuyên qua tấm rèm giữa phòng khám, có tiếng người khinh miệt vang lên: \”Mẹ nó, thằng què thôi mà gan to khiếp, xui lắm mới gặp phải.\”
Ngay sau đó là một tiếng \”Ui da\”, rồi giọng đàn ông trầm thấp quát: \”Gây chuyện chưa đủ nữa à!\”
Bên kia chưa mắng xong, bên này đã bắt đầu.
\”Anh à, tôi thật sự rất tò mò đấy. Lần đầu thấy thằng đàn ông con trai đánh nhau mà khóc, giờ tôi vẫn còn nổi da gà đây này.\” Tiểu Lang cúi đầu nói với A Hâm, nhếch khóe miệng bầm tím nở một nụ cười.
A Hâm đang giúp Tiểu Lang mang giày, nghe vậy vội đưa tay lên bịt miệng hắn.
Bên kia vang lên một tràng tiếng giường bệnh và ghế va đập ầm ầm, động tĩnh lớn đến mức tấm rèm bị thổi bay một chút.
Có vẻ cũng bị cản lại.
Tiểu Lang hừ một tiếng rồi lại ngẩng đầu, đảo mắt, ra vẻ ta đây muốn gây sự nhưng ta chẳng quan tâm. A Hâm bất đắc dĩ nhìn hắn, Tiểu Lang bèn bĩu môi, giơ tay tỏ ý đầu hàng, ra hiệu sẽ ngậm miệng lại. Lúc này A Hâm mới dám bỏ tay khỏi miệng hắn.
Lúc ra khỏi phòng khám, A Hâm và phụ huynh nhà bên gật đầu chào nhau, bầu không khí ngượng ngùng.
Không phải người quen, còn thân hơn cả người quen.
Tiểu Lang tháng này đánh nhau năm lần đều cùng với đúng một người, mấu chốt là hai bên đều không chiếm lý mà cũng chẳng ai quản được con mình, nên cả hai cứ gặp nhau là choảng, kể cả đi ăn trộm cũng phải tẩn nhau hai trận.
\”Đồn công an bảo hai cậu đều đã trưởng thành rồi, nếu còn bị tóm thêm lần nữa, sẽ không hòa giải mà trực tiếp tạm giam.\”
Trên đường về nhà, Tiểu Lang ngồi sau xe đạp điện. Giọng A Hâm không hung dữ, chỉ hơi cứng nhắc.
Tiểu Lang không biết sống chết: \”Xì, tôi chẳng sợ.\”
\”Cậu mà bị nhốt một, hai năm, tôi sẽ không đến thăm cậu đâu.\”
Lúc này Tiểu Lang mới có chút phản ứng, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
\”Sao lại không đến thăm tôi? Anh giận à? Đừng giận mà, tôi đảm bảo lần sau không đánh nhau với hắn nữa. Lần này thật sự là do tên khốn đó gây sự với tôi trước.\”
A Hâm khoá xe đạp điện dưới lầu, không thèm ngẩng đầu: \”Lần trước cậu cũng nói thế.\”
Nơi này là khu chung cư cũ kỹ của trường học. A Hâm và Tiểu Lang mở tiệm ăn vặt gần trường nên thuê căn hộ ở tầng 4 cho tiện. Khu chung cư cũ không có thang máy, chân cẳng Tiểu Lang lại bất tiện, A Hâm vẫn luôn cõng hắn. Hắn kêu gào phản kháng nhiều lần không thành, lâu dần thành quen.


