Buổi chiều ở Newell, ánh hoàng hôn phủ đầy núi Vân Đoạn.
Hạ Chước và Quý Đình Tự ăn tối xong, nắm tay nhau đi dạo bên hồ băng. Đột nhiên, một tiếng ầm ầm của cánh quạt vang lên trên đầu, họ ngẩng lên nhìn thấy trực thăng của đội quân Độc Xà.
Kể từ khi lần trước bắt giữ thợ săn chiến địa, Thẩm Thính và U U đã gần một tháng không gặp nhau. Giờ đây, khi chiến sự ở Tuyết Thành đã lắng xuống, anh ta mới có thời gian quay về.
\”Anh Chước, Chủ nhiệm Quý.\”
Thẩm Thính từ thang dây bước xuống, khẽ gật đầu với họ, rồi cởi bỏ chiếc áo choàng quân đội đầy vết máu và bùn đất, đưa cho sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh.
Dưới vành mũ cứng cáp, từng đường nét trên khuôn mặt anh ta căng lên, toát ra vẻ dữ dội và sắc bén.
\”Trở về một mình à?\” Hạ Chước hỏi.
\”Ừ, đội chính phải đến ngày mai mới rút. Tôi ghé qua xem trước một chút.\”
Anh ta vừa nói vừa bước vào căn cứ, mỗi bước dài gấp đôi người thường, còn vội vàng hơn cả hai người kia. Đi được nửa đường, anh ta đột nhiên nhớ ra còn điều gì đó chưa hỏi, liền quay lại, ngượng ngùng hắng giọng:
\”Người của tôi đâu?\”
\”Phụt.\” Quý Đình Tự không nhịn được cười.
Hạ Chước chỉ tay lên lầu: \”Ở góc quẹo tầng hai, phòng có biển hiệu hình chó con, gấp gáp gì chứ, người không chạy đi đâu mà lo.\”
Anh cởi áo khoác đưa cho Thẩm Thính: \”Người toàn mùi máu, không sợ dọa người sao?\”
Thẩm Thính ngửi ngửi mình, định nhận lấy thì bị Quý Đình Tự chặn lại: \”Vẫn nên mặc áo của tôi đi, mùi của anh trai anh còn đáng sợ hơn.\”
Mùi pheromone cấp cao của alpha sẽ có sức ép lên omega bình thường, U U mà ngửi thấy mùi Hạ Chước sẽ càng khó chịu hơn.
Cậu cởi áo khoác đưa cho Thẩm Thính, nhưng Thẩm Thính không nhận.
\”Sao vậy, nhỏ quá à?\”
\”Không phải, lẫn rồi.\”
\”Lẫn rồi?\” Quý Đình Tự khó hiểu: \”Lẫn cái gì?\”
Hạ Chước véo nhẹ tai cậu, cúi đầu nói: \”Em không cảm thấy gì sao? Toàn thân em bây giờ đều có mùi của tôi.\”
Quý Đình Tự bỗng tròn mắt, nhìn anh: \”Anh đừng có tự mãn!\”
***
Thẩm Thính nhanh chóng đến cửa phòng của U U, vừa định mở cửa thì nhớ lại mỗi lần trở về sau trận chiến, cậu nhóc đều cảm thấy khó chịu khi ôm mình, nên vội vàng lấy quân hàm và súng ra, giao cho phụ tá. Sau đó, anh ta mới đặt tay lên nắm cửa.
\”Cạch\” một tiếng, cửa mở ra.
Chú chó Samoyed ngồi bên cửa sổ uể oải quay đầu lại, vừa thấy Thẩm Thính liền lập tức dựng đứng tai lên.
\”Gâu! Gâu gâu!\”
Chó con hớn hở chạy về phía anh ta, thè lưỡi và vẫy đuôi, trông như một cục bông đang chạy nhảy. Chạy được một lúc, đôi mắt nó bỗng trở nên ướt rượt, nước mắt từ đôi mắt đen láy chảy ra, theo bộ lông mà chảy xuống phía sau.


