[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng – Chương 16: Không đánh dấu – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 16: Không đánh dấu

Trong ký ức của Thời Thanh, có một đoạn hồi ức mà cậu luôn trân quý suốt nhiều năm qua.

Đó là một năm mà cậu vẫn có thể nói chuyện, cùng với người anh trai song sinh vẫn là một đôi trẻ thơ hoạt bát, vui tươi.

Năm ấy ở Đế Quốc vẫn chưa xuất hiện chiến thần Y Lai Ân và sự yên bình lúc đó còn không bằng hiện tại.

Bé Thời Thanh theo chân cha mẹ ra ngoài du ngoạn ai ngờ địa phương lúc đó lại bị địch quốc tấn công bất ngờ, dẫn đến một trận chiến tranh quy mô cỡ nhỏ.

Khi mọi người xung quanh lần lượt ngã xuống và mất đi hơi thở, lúc ấy bé Thời Thanh đã lạc mất cha mẹ, thực sự nghĩ rằng mình cũng sẽ chết.

Bé bị một thi thể vẫn còn hơi ấm đè ở phía dưới, chỉ còn lại một con mắt có thể gắng gượng nhìn lên trên bầu trời với những tầng mây thấp bé.

Thời gian lâu đến mức bé gần như không thể chịu nổi, hơi thở ngày càng yếu ớt.

Trong lúc tuyệt vọng, bé đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ.

\”Cứu……\”

Thanh âm của bé Thời Thanh thật sự rất nhỏ yếu.

Tiếng bước chân kia bỗng dưng dừng lại.

\”Y Lai Ân, ngươi đang làm đó? Thu quân ngay đi!\”

Giọng nói cất lên từ phía xa.

Theo sau đó là một giọng nói khác có chút lạnh lùng, vang lên.

\”Có người sống sót.\”

Bé Thời Thanh liền cố gắng giãy giụa đôi tay hòng muốn kêu gọi sự giúp đỡ từ giọng nói đấy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh nắng chói chang chiếu vào đôi mắt nhỏ của bé Thời Thanh.

Bé nhịn không được lặng lẽ rơi nước mắt, bé lờ mờ thấy một bóng dáng đang cúi người, từ từ tiến về phía mình.

\”Một đứa bé?\” Chủ nhân của giọng nói có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền dịu giọng lại, nhẹ nhàng nói: \”Đừng sợ, đưa tay cho ta.\”

Khi đôi mắt đã dần thích nghi với ánh sáng mặt trời, tầm nhìn của cậu mới từ từ trở nên rõ ràng hơn.

Bé Thời Thanh nhìn thấy trước mặt mình là một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi mang theo một vẻ ngoài tuấn tú.

Đôi mắt của đối phương tựa như ánh mặt trời rực rỡ, mãi mãi chiếu sáng khắp thủ đô.

\”… Anh ơi …\” Bé Thời Thanh nhút nhát xen lẫn một chút run rẩy với giọng âm khàn khàn nói  \”Anh tới cứu em sao?\”

\”Trường quân đội Đế đô tiểu đội số 3.\” Thiếu niên lãnh đạm nói nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thật an tâm, \”Quân địch đã rút lui, em đã an toàn rồi.\”

Nói xong, thiếu niên ấy liền vươn tay về phía bé Thời Thanh \”Anh sẽ đưa em ra ngoài\”

Bé Thời Thanh dang rộng hai tay, để mặc thiếu niên bế ra khỏi đống thi thể lạnh lẽo.

Nút cúc áo quân trang chạm vào gò má bé mang theo cảm giác lạnh lẽo và cứng nhắc, thế nhưng bé Thời Thanh lại đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.