Thế Giới Thứ Ba: Lương Sanh Là Đại Mỹ Nhân (10)
☆ Chương 77: Hoa Mặc, Hoa Thần.
Cố Tiêu đột nhiên kéo áo Cố Lương Sanh, hung hăng cắn một ngụm trên xương quai xanh của hắn, làm Cố Lương Sanh đau đến hít hà một hơi. Y liếm vệt máu, dịu dàng mà hôn, lại giúp Cố Lương Sanh chỉnh lại áo, rồi lại hôn đôi môi đỏ của hắn, trong giọng nói tràn ngập không cam lòng: \”Lần này tha cho anh, lần sau làm anh không xuống giường được!\”
Cố Lương Sanh sờ chỗ bị cắn, khó hiểu mà nhìn Cố Tiêu, cứ vậy mà tha cho mình?
Cố Tiêu thấy vậy, tức cười: \”Thế nào? Muốn bị em chịch à?\”
Cố Lương Sanh hoảng sợ, liên tục xua tay, chạy thoát giam cầm của Cố Tiêu, giống thỏ trắng nhỏ bị kinh hãi, mở cửa phòng, vèo chạy đi.
Cố Tiêu thấy vậy, cực kỳ bất đắc dĩ, nói thật, y muốn đem anh trai xử ngay tại chỗ, ai kêu hắn không nghe lời y. Nhưng như lời mẹ Cố, anh trai hiếm khi thấy hứng thú với gì đó, nên dù y không tình nguyện, cũng chẳng thể ích kỷ mà đem anh trai giam cầm như chim hoàng yến. Thế nhưng, Cố Tiêu nguy hiểm mà híp mắt, muốn y đồng ý vẫn cần phải trả giá!
Cố Lương Sanh chạy xuống dưới lầu, người hầu đã chuẩn bị bữa sáng, trợ lý cùng vệ sĩ kiêm tài xế đang chờ một bên, mẹ Cố thấy bộ dáng vô cùng lo lắng của hắn, tưởng rằng hắn sợ đến trễ, vội nói: \”Tiểu Sanh, còn thời gian, đừng hoảng!\” Nàng nhìn đôi môi sưng đỏ của con trai, giật mình nói: \”Miệng con bị sao thế? Sao lại sưng như này!\”
Cố Lương Sanh theo bản năng che miệng, che che giấu giấu mà ngồi xuống ghế, bưng chén cháo uống, hàm hồ nói: \”Lần đầu tiên đến đoàn phim con không khẩn trương sao được? Theo bản năng mà cắn môi, không nghĩ sẽ biến thành như vậy!\”
\”Phải không?\” Mẹ Cố nghi ngờ, từ khi nào con trai có thói quen này?
Lúc này, Cố Tiêu chậm rãi xuống lầu, mẹ Cố kêu: \”Tiểu Tiêu, xuống ăn sáng! Từ từ, sao sắc mặt kém thế? Tối hôm qua không ngủ à?\”
Cố Tiêu ngáp một cái rồi ngồi bên cạnh Cố Lương Sanh, xoa xoa đôi mắt: \”Con nuôi một con thỏ nhỏ, nó không nghe lời, tối hôm qua con nghĩ cách để thuần phục nó.\”
Há, hai đứa nhỏ này, sao đều nói chuyện kỳ lạ thế chứ? \”Con nuôi thỏ trắng lúc nào, sao mẹ không biết?\”
Cố Tiêu như có ý mà nhìn làm Cố Lương Sanh thiếu chút nữa thì sặc cháo: \”Mẹ, con nuôi ở trường học! Mẹ đương nhiên không biết!\”
Cố Lương Sanh phóng ánh mắt hình viên đạn, em mới là thỏ trắng! Đây là kiểu so sánh gì chứ! Coi chừng anh dùng móng vuốt cào em! Hứ! Nói sai rồi, là dùng tay đánh em!
Cố Tiêu vươn cánh tay đặt lên vai Cố Lương Sanh, cười tủm tỉm nói: \”Anh, lần đầu đến đoàn phim, cố lên nha!\”
Cố Lương Sanh cười ha ha, nếu y không dùng giọng điệu đầy sát khí, hắn còn tin là cổ vũ mình Cố Lương Sanh uống xong cháo, tùy ý lâu miệng, đem thân thể thoát khỏi giam cầm của Cố Tiêu, vội vã nói: \”Mẹ, tiểu Tiêu, con đi trước!\”
\”Đi đi! Cẩn thận một chút! Có việc thì gọi điện thoại!\” Mẹ Cố dặn dò nói.
\”Đã biết!\”