Chưởng môn lạnh cả người, lập tức đứng bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tộc trưởng: \”Ngươi muốn từ bỏ Nhân tộc!\”
Tộc trưởng liếc nhìn mấy người Thẩm Tịnh, mỉm cười thản nhiên: \”Đừng nói khó nghe như vậy.\”
\”Gia tộc Vũ Văn chúng ta không cùng một đường với đám tu sĩ tầm thường kia.\”
\”Linh tài trong giới tu chân có hạn, tu sĩ bình thường quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến chúng ta.\”
\”Ma vương làm vậy, đối với dòng họ Vũ Văn chúng ta mà nói, lợi nhiều hơn hại.\”
Lý lẽ tự cho là hợp lý của tộc trưởng khiến người ta cảm động đến phát nôn, Thẩm Tịnh không chịu nổi nữa, kéo tay Chưởng môn, định đưa ông rời đi.
Chưởng môn lại nhẹ nhàng hất tay Thẩm Tịnh ra, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, giọng ông lạnh lẽo: \”Ta muốn gặp Lão Tổ.\”
Tộc trưởng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tươi cười giơ tay ra: \”Xin mời.\”
Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, để lại Thẩm Tịnh và mấy người ở lại.
Tộc trưởng lại tỏ ra nhiệt tình, mời họ ngồi uống trà: \”Trà này hiếm có khó tìm, e là các ngươi chưa từng nếm qua đâu, nếm thử xem, dù sao cũng là người xuất thân từ Tông môn Vũ Văn.\”
Thẩm Tịnh dẫn Mục Thiên Phong cùng vài người, thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn tộc trưởng, bọn họ giờ chỉ chờ Chưởng môn quay lại.
Thấy mấy người không thèm đoái hoài, tộc trưởng cũng không giận, chỉ cười cười nhìn Thẩm Tịnh và những người khác: \”Ta hiểu lo lắng của các ngươi.\”
\”Là đệ tử của Tông môn Vũ Văn, họ Vũ Văn ta vẫn có thể miễn cưỡng giữ mạng cho các ngươi.\”
\”Ma vương sẽ không làm khó các ngươi đâu.\”
\”Chỉ cần các ngươi đồng ý, ta có thể làm chủ, cho các ngươi vào Vũ Văn gia làm thị vệ.\”
\”Thế nào?\”
Tộc trưởng tự cho là mình đã thể hiện đủ thành ý—nếu không phải nể mặt Chưởng môn, vài kẻ tu sĩ tầm thường này sống hay chết ông ta cũng chẳng buồn để tâm.
Thẩm Tịnh vẫn im lặng, chỉ nâng tách trà quý giá trong lời tộc trưởng lên nhấp một ngụm, nhíu mày, quay sang nhìn Mục Thiên Phong.
Mục Thiên Phong lập tức lấy ra một đĩa linh quả, đặt trước mặt Thẩm Tịnh: \”Ăn cái này đi.\”
Thẩm Tịnh đẩy chén trà ra xa, cầm linh quả chia cho những người xung quanh, vừa hay khi đến lượt tộc trưởng thì… hết sạch.
\”Ôi, ngại quá, ta chỉ có chừng đó linh quả thôi.\”
Thẩm Tịnh khẽ nhếch môi, gượng gạo nở một nụ cười với tộc trưởng, chẳng hề có chút thành ý nào.
Chuỗi hành động này rơi vào mắt tộc trưởng, rõ ràng là đang khiêu khích uy quyền của ông ta. Nhưng…
Tộc trưởng nhìn chằm chằm vào những linh quả trong tay bọn họ, đồng tử co rút.
Những linh quả này cực kỳ hiếm có, vậy mà Thẩm Tịnh lại có thể lấy ra nhiều như thế, xem ra hắn không đơn giản. Tuy nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.