Ai nấy đều mặt vàng da xanh, giữa chân mày có một vệt khí đen, nhìn chẳng khác gì người thường chưa từng tu luyện.
\”Chưởng môn, các người làm sao vậy?\”
Thẩm Tịnh nhìn chằm chằm thân thể họ, quan sát kỹ rồi phát hiện trên người bọn họ không có chút linh khí nào, bất giác cau mày.
Mã Vũ thở dài một tiếng, nhìn Thẩm Tịnh rồi giải thích: \”Bọn ta trúng phải Ma Chủng.\”
Ma Chủng?
Lại thêm một khái niệm mới, đối với Thẩm Tịnh – người chưa đọc hết nguyên tác – thì cực kỳ không thân thiện.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong, chưởng môn liền giải thích: \”Ma Chủng là thứ mà đời Ma Vương này tạo ra. Nó có thể ký sinh trên thân thể người khác, không ngừng hút lấy linh khí của họ để nuôi dưỡng Ma Vương.\”
\”Linh khí trên người chúng ta đã bị Ma Vương hút sạch. Chỉ nhờ thân thể đã được rèn luyện trước đây mà mới gắng gượng sống sót mấy ngày nay.\”
Nói đến đây, vị chưởng môn đã đói lả mấy ngày nói chuyện cũng có phần khó khăn. Thẩm Tịnh vội móc ra một quả cây bình thường cho ông ăn.
Dùng linh quả một cách mạo hiểm, có khi chưởng môn lại bị linh khí trong quả làm nổ tung cơ thể.
Quả bình thường này vốn là món ăn vặt Mục Thiên Phong chuẩn bị riêng cho Thẩm Tịnh, bây giờ mang ra dùng đúng lúc.
Ăn xong quả, chưởng môn hồi sức lại, hé mở mí mắt, hai gò má hốc hác nhuộm một tầng màu vàng, \”Ta từng giao thủ chốc lát với Ma Vương. Ma lực trên người hắn sâu không lường được, e rằng đã bước vào kỳ Đại Thịnh từ lâu. Muốn đối phó với hắn, sợ là không dễ.\”
Ngay cả chưởng môn cũng thấy không dễ, Ma Vương e rằng đúng là một kẻ cực kỳ khó nhằn.
\”Chưởng môn, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?\”
Giữa hai mày Thẩm Tịnh thoáng hiện một tia lo lắng.
Phản diện mạnh thế này, theo thông lệ thì nhân vật chính sẽ bị đánh cho thê thảm.
Giờ Mục Thiên Phong là bạn trai cậu, cốt truyện kiểu này nếu tránh được thì cứ tránh đi.
Cậu không muốn nhìn thấy Mục Thiên Phong bị đánh tơi bời.
Nghe Thẩm Tịnh hỏi, chưởng môn ngước nhìn bầu trời xám xịt, \”Chỉ có thể báo chuyện này cho các môn phái khác, liên minh lại mới có thể tiêu diệt lũ ma vật.\”
\”E là không được rồi.\”
\”Hử?\”
Chưởng môn nghi hoặc nhìn Thẩm Tịnh.
Thẩm Tịnh hơi lắc đầu, bất đắc dĩ giải thích: \”Trước khi bọn ta đến, đã cố gắng liên lạc với người của các môn phái khác rồi.\”
\”Họ đều bị Tiên Tông Thái Sơn tẩy não, phần lớn không tin lời chúng ta.\”
Nếu chỉ có vậy thì vẫn còn cơ hội.
Chưởng môn thở phào, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, \”Tuy chúng ta có Ma Chủng trong người, nhưng vẫn có thể giúp đỡ.\”