Sơn Nam Thành cấu kết với ma vật, nhất định phải thâm nhập vào trong thành mới có thể tìm ra manh mối.
Thẩm Tịnh và Mục Thiên Phong sắp xếp ổn thỏa cho người đàn ông kia, lập tức lên đường đến Sơn Nam Thành.
Sơn Nam Thành và Sơn Bắc Thành chỉ cách nhau một ngọn núi, khoảng cách rất gần, nhưng khác hẳn với sự tiêu điều của Sơn Bắc Thành, nơi đây lại vô cùng nhộn nhịp, người qua kẻ lại đông như mắc cửi.
Ấn tượng duy nhất của Thẩm Tịnh về Sơn Nam Thành chính là lần bị truy sát trước đó. Chính trong lần đó, hắn đã bị Mục Thiên Phong \”hành hạ đủ kiểu\”.
Thẩm Tịnh âm thầm liếc nhìn Mục Thiên Phong một cái.
Mục Thiên Phong là thiếu thành chủ của Sơn Bắc Thành, nên khá quen thuộc với Sơn Nam Thành, vì vậy hắn dẫn đường.
Hắn đưa Thẩm Tịnh đến một khu chợ náo nhiệt, rồi rẽ vào một căn nhà nhỏ nằm khuất trong góc.
Đây là nơi hắn từng chuẩn bị sẵn tại Sơn Nam Thành để cư trú, ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết hắn còn có một chỗ ở tại đây.
Lúc trước mua căn nhà này là để lấy được thần khí.
Một cái Thuật Thanh Tịnh thi triển xuống, căn nhà bám đầy bụi bặm lập tức trở nên sạch sẽ không tì vết.
Mục Thiên Phong bước đến bên cửa sổ, mở ra.
Từ đây có thể nhìn thấy rõ ràng phủ thành chủ, lá cờ bay phấp phới trên đó mang chữ \”Kiều\”.
Đúng lúc Kiều Thành Chủ bước ra.
Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Tịnh liền nhận ra đây chính là lão già từng truy sát bọn họ.
Bên cạnh, Mục Thiên Phong nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt gắt gao dán vào thanh kiếm bên hông Kiều Thành Chủ.
Đó là bội kiếm của cha hắn.
Thẩm Tịnh nhận ra sự bất thường của Mục Thiên Phong, lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay siết chặt của hắn, khẽ lắc đầu trấn an: Giờ chưa phải lúc.
Mục Thiên Phong cố nén cơn giận trong lòng, truyền âm nói: Chúng ta phải vào phủ thành chủ xem xét, đó mới là nơi chứa manh mối cần tìm.
Thẩm Tịnh hiểu ý của Mục Thiên Phong: Vậy chúng ta cứ lẻn thẳng vào trong sao?
Mục Thiên Phong hơi lắc đầu, dẫn Thẩm Tịnh đến một góc khuất của thành chủ phủ.
Hắn nhíu mày, dựa vào tường: Ngươi có cảm nhận được không? Ít nhất có năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang nhìn chằm chằm vào ta.
Cảnh tượng này khá quen thuộc với Thẩm Tịnh, hắn từng thấy tình huống tương tự trong phim truyền hình.
Vì thế, hắn liền làm theo những gì mình nhớ được, ôm lấy eo Mục Thiên Phong: Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Mục Thiên Phong nhìn về thành chủ phủ, phát hiện nơi này giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng là sắc đỏ.
Nhờ có huyễn cảnh, hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Hắn ôm lấy eo Thẩm Tịnh bằng một tay, tay còn lại nâng cằm hắn lên: Ngươi thấy sắc đỏ chưa? Chúng ta có thể nhân cơ hội này trà trộn vào.


