Rõ ràng Mục Thiên Phong cao lớn hơn, theo lý mà nói thì Thẩm Tịnh – kẻ bán đậu hủ – mới là người phải sợ hắn. Thế nhưng, lúc này, Mục Thiên Phong lại như bị trúng định thân thuật, đứng bất động.
Điều này càng khiến sự tà ác của Thẩm Tịnh bùng lên.
\”Ngươi mau nói gì đi chứ.\”
Thẩm Tịnh vươn tay, chọc chọc vào lồng ngực Mục Thiên Phong, từng chút một áp sát, hai người gần như dán vào nhau.
Mục Thiên Phong càng lúc càng lạnh mặt, nhưng Thẩm Tịnh chẳng hề sợ hãi. Khi khoảng cách giữa họ gần như không còn, Thẩm Tịnh thậm chí còn lo rằng Mục Thiên Phong sẽ không ra tay. May thay, cuối cùng Mục Thiên Phong cũng hành động.
Hắn vung tay ôm lấy Thẩm Tịnh, tay kia kéo theo xe đậu hủ, nhanh như chớp chạy thẳng về nhà mình.
Trên phố quá đông người, vẫn là về chỗ an toàn rồi hẵng thẩm vấn thì hơn.
Mục Thiên Phong tuy lạnh lùng, nhưng khóe môi hắn lại lộ ra một đường cong mơ hồ.
Thẩm Tịnh cũng không ngờ chỉ mới trêu chọc một viên quan tuần phố mà đã bị bắt đi luôn. Trên đời này làm gì có kẻ nào thi hành công vụ mà ngang ngược thế chứ?
Vừa đứng vững lại, Thẩm Tịnh phủi phủi bụi trên quần áo, rồi thoải mái ngồi lên xe đậu hủ của mình, hỏi: \”Vị quan tuần phố này, tìm ta có việc gì vậy?\”
Mục Thiên Phong rót một chén trà, đưa cho Thẩm Tịnh: \”Tên họ, quê quán, trong nhà còn ai không?\”
Thẩm Tịnh nhướng mày: \”Thẩm Tịnh, người trong thành, không cha không mẹ, thế đã vừa ý chưa?\”
Nghe vậy, Mục Thiên Phong đánh giá Thẩm Tịnh một lượt. Thấy y gầy gò, hắn bất giác cảm thấy có chút đáng thương, bèn vỗ nhẹ vai y, an ủi: \”Không sao, sau này nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta.\”
Hắn nhớ lại cuộc giao đấu trước đó với kẻ trộm. Tên trộm đó có một vết sẹo trên tay, mà Thẩm Tịnh lại không có. Có lẽ y không phải kẻ tình nghi.
Thẩm Tịnh không rõ Mục Thiên Phong đang có ý gì, dứt khoát uống cạn chén trà rồi đứng dậy: \”Thế ta đi trước đây.\”
\”Được.\”
Mục Thiên Phong đã thẩm vấn xong, không có lý do gì để giữ y lại.
Nhưng khi Thẩm Tịnh còn chưa kịp rời đi, Mục Thiên Phong đã nhấc bổng y lên xe đậu hủ, kéo xe chạy vụt đi: \”Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa về.\”
Bị hành động bất ngờ của Mục Thiên Phong làm choáng váng, Thẩm Tịnh ngơ ngác giơ tay chỉ bừa một hướng: \”Bên kia.\”
Trở về nhà, đầu óc Thẩm Tịnh vẫn ong ong. Mãi sau y mới nhảy xuống xe đậu hủ, lẩm bẩm: \”Quan tuần phố này, làm việc cũng mạnh tay quá rồi.\”
Nhưng mà trông cũng khá đẹp trai.
Thẩm Tịnh chép miệng, cảm thấy dáng người cũng không tệ.
Cùng là đàn ông, sao hắn lại cường tráng như thế chứ?
Thật khó hiểu.
Mục Thiên Phong, người đã rời đi, hoàn toàn không biết những suy nghĩ này của Thẩm Tịnh. Nhưng nếu biết, có lẽ hắn chỉ muốn kéo y đi luyện võ chung.


