[Đm/Edit/Hoàn] Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn – [Xuyên Sách] – Chương 70 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Hoàn] Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn – [Xuyên Sách] - Chương 70

Vừa bước vào cửa và đi đến hành lang, Cố Chân đã bị Kỷ Đình Duệ, như thể không kiên nhẫn nổi, đẩy sát vào tường rồi hôn một cái.

Cố Chân gần như mềm nhũn chân tay, nhưng trong tình thế quan trọng, cậu vẫn nhớ ra phải lấy món quà chuẩn bị sẵn.

Cậu vội vàng lấy từ ba lô ra một chiếc hộp quà được đóng gói tinh xảo, đưa cho Kỷ Đình Duệ: \”Em là người bình thường, không biết phải tặng gì cho anh, anh đừng chê nhé.\”

Kỷ Đình Duệ thấy cậu giải thích, liền mỉm cười nhẹ: \”Bất kể em tặng gì, anh đều thích.\”

Cố Chân đỏ mặt hơn, vội vàng nói: \”Anh mở ra xem thử đi.\”

\”Được không?\”

\”Đương nhiên là được.\”

Được Cố Chân đồng ý, Kỷ Đình Duệ mở chiếc hộp quà ngay trước mặt cậu, nhìn thấy bên trong là một đôi khuy măng sét có thiết kế đơn giản nhưng rất tinh tế.

\”Em nói rồi, đừng cười, em suy nghĩ rất lâu mới tìm ra món quà này, thấy anh chẳng thiếu gì cả, thật không biết tặng gì mới tốt, nên lên mạng hỏi người ta, họ bảo tặng khuy măng sét hoặc cài cà vạt đều rất hay, em chọn khuy măng sét.\” Cố Chân giải thích, vừa quan sát phản ứng của Kỷ Đình Duệ, \”Em thấy họ bảo khuy măng sét là món quà… định tình.\”

Kỷ Đình Duệ nghe xong chỉ cảm thấy cậu càng thêm dễ thương, không nhịn được lại hôn cậu hai cái.

Cố Chân dựa lưng vào tường, cơ thể hoàn toàn bị Kỷ Đình Duệ ôm chặt, chẳng mấy chốc lại bị hôn đến mức thở không ra hơi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu vẫn hỏi thêm một câu: \”Anh thích món quà em tặng không?\”

\”Đương nhiên là thích.\”

Kỷ Đình Duệ đáp vào tai cậu.

Cố Chân lúc này cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

\”Anh cũng có quà tặng em.\”

Kỷ Đình Duệ sau đó dẫn cậu vào phòng khách, rồi đi vào phòng ngủ lấy một chiếc hộp quà đưa cho cậu.

Cố Chân cũng mở hộp quà trước mặt anh, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ làm từ len cashmere màu kem, cảm giác vô cùng mềm mại và cao cấp. Khi nhìn kỹ logo, cậu nhận ra đó là một thương hiệu xa xỉ.

\”Anh…\”

Cố Chân vừa mở miệng, thì thấy Kỷ Đình Duệ lấy chiếc khăn quàng cổ từ tay cậu, khéo léo quàng vào cổ cậu, cảm giác thật mượt mà, dễ chịu, như đang vuốt ve mặt cậu, không hề gây áp lực lên cổ.

Quả là hàng xa xỉ, đắt giá thì có lý do của nó.

\”Trời lạnh gần đây, thấy em chẳng bao giờ quàng khăn, lúc nào cũng làm mặt đỏ lên vì lạnh.\” Kỷ Đình Duệ quàng xong khăn, còn quan sát một chút rồi nói tiếp: \”Sau này nhớ quàng khăn khi ra ngoài.\”

Cố Chân cảm thấy khuôn mặt mình bị một cảm giác mềm mại, ấm áp bao phủ, làn da trắng nõn dưới sự nâng niu của chiếc khăn càng thêm mượt mà, nhìn vào ai mà không muốn vuốt ve?

Cậu cảm thấy chẳng ai có thể từ chối cảm giác dễ chịu này, nghe lời Kỷ Đình Duệ, ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu thực sự rất sợ lạnh, mỗi lần từ ký túc xá ra ngoài, đi đến giảng đường là một thử thách lớn, đã vài lần nghĩ sẽ mua một chiếc khăn, nhưng mỗi lần lại quên, cuối cùng lại phải rụt cổ lại vì lạnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.