[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc – Chương 8: Ký hợp đồng tham gia gameshow – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc - Chương 8: Ký hợp đồng tham gia gameshow

Editor: Lily

Những tòa nhà dân cư cũ kỹ được xây dựng vào những năm 90 chỉ cao sáu tầng, không có thang máy.

Dậm chân một cái, chiếc đèn treo màu vàng xỉn trên đầu mới run rẩy sáng lên. Lên được nửa cầu thang, đèn tầng dưới đã tắt ngấm, bụi bay mù mịt trong bóng tối. Khu vực nghỉ chân ở góc cầu thang chất đầy đồ linh tinh của cư dân, vài chậu cây xanh không người chăm sóc đặt lộn xộn trên bệ, trông như những bóng ma.

Bên ngoài, đêm hè thoang thoảng mùi long não, ánh trăng mỏng manh.

Người hâm mộ nam này, có lẽ thực sự nghèo, nghèo vượt xa sức tưởng tượng của Mẫn Trí. Rõ ràng trời phú cho khí chất và ngoại hình xinh trai tuyệt vời, nhưng lại nghèo không tin nổi.

Cậu dường như được tạo ra từ rất nhiều ẩn số. Nhẹ nhàng và nguy hiểm cùng tồn tại trong cậu, ngăn cách giữa chúng là sự bí ẩn.

Mẫn Trí đi theo bóng dáng mong manh đó, leo lên hết cầu thang.

Trở về nhà, chiếc khăn lụa trên cổ Tịch Lãnh vẫn còn ở đó.

Mẫn Trí nhớ lại mỗi lần gặp mặt, cậu fan nhỏ này đều có thứ gì đó trên cổ, trước đây là cổ áo dựng đứng, lần này là khăn lụa, luôn che kín yết hầu và vùng da bên dưới.

Tịch Lãnh bật tất cả đèn trong nhà, nhưng độ sáng vẫn có hạn. Nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, căn nhà tồi tàn này phơi bày trước mặt thần tượng, nhưng cậu không hề tỏ ra gò bó hay lúng túng, mà lại có vẻ buông xuôi, bất cần.

\”Nhà thuê hơi bừa bộn, anh cứ tự nhiên.\”

Mẫn Trí thầm nghĩ, hình như cũng chẳng có chỗ nào để ngồi cả.

Căn hộ một phòng ngủ nhỏ, phòng khách kiêm luôn studio của Tịch Lãnh.

Trên tường dán đầy các bản phác thảo ngẫu hứng, tranh sơn dầu không có chỗ treo, được đặt trên ghế sofa hoặc chất thành đống trên bàn. Sàn nhà, ghế, góc tường, la liệt những bản vẽ bỏ đi. Xô nước, màu vẽ, bảng pha màu, tạp dề đủ màu sắc, lấp đầy những khoảng trống cuối cùng trong không gian chật hẹp.

Trong không khí có mùi hăng hắc nồng nặc đến từ một chai dầu thông lớn.

Đứng ở lối vào, Mẫn Trí nhìn những bức tranh sơn dầu rực rỡ trên ghế sofa trước. Sự kết hợp màu sắc có độ tinh khiết cao và độ sáng thấp, màu sắc tương phản tạo hiệu ứng thị giác mạnh mẽ, những khối hình học trừu tượng táo bạo… khiến anh liên tưởng đến trường phái hoang dã mà anh đã thấy ở các bảo tàng nước ngoài, nhưng trái ngược với sự nhẹ nhàng vui tươi của hoang dã, những tác phẩm này lại mang đến cảm giác u ám, nặng nề. Ngay cả màu đỏ rực rỡ nhất cũng trầm hơn, giống như máu.

Lách qua đống đồ lộn xộn, Mẫn Trí ra ban công, dừng lại trước tác phẩm chưa hoàn thành trên giá vẽ.

Nhìn thấy bức tranh, ký ức ba năm trước mới ùa về trong đầu Tịch Lãnh, cậu vội vàng bước tới.

Trên bảng vẽ là một bản phác thảo bằng bút chì, nét bút lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhận ra là chân dung nửa người, tỷ lệ bình thường, chỉn chu, không trừu tượng như những tác phẩm khác trong nhà.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.