Editor: Lily
Nửa tiếng sau khi trọng sinh, bộ quần áo mới đã phải chịu khổ.
Tịch Lãnh nhắm mắt, ngón tay miết theo đường chỉ quần, cảm nhận được vật cứng trong túi.
Một đoạn ký ức ba năm trước như được bật công tắc, xông ra khỏi lớp bụi quên lãng, chui vào tâm trí. Tịch Lãnh vội gọi với theo Mẫn Trí đang xoay người bỏ đi: \”Khoan đã.\”
Hơn hai mươi năm cuộc đời, cậu có mười mấy năm bôn ba làm đủ mọi việc, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Giống như những người giao hàng tranh giành đơn hàng thuận đường, cậu cũng sẽ cố gắng kiếm thêm chút tiền trong khả năng của mình. Việc tiện tay làm được, sao lại không làm?
Chi phí đu idol không hề nhỏ, kiếp trước dù có ngốc nghếch đến đâu, cậu cũng không đến mức vì thú vui giải trí của Lạc Gia Ngôn mà tán gia bại sản. Ví dụ như lần đón sân bay này, cậu tiện thể nhận một đơn gửi thư hộ fan, tiếc là kiếp trước không gặp được Mẫn Trí, bức thư đó cũng không gửi đi được.
Mẫn Trí phía trước khựng lại, Tịch Lãnh vội vàng lấy từ trong túi ra chiếc phong bì đã nhàu nát, đưa qua: \”Cái này cho anh.\”
Rồi lại hỏi: \”Tôi có thể chụp một tấm ảnh xác nhận được không?\”
Chủ đơn hàng chắc chắn sẽ kiểm tra việc Mẫn Trí đã \”chuồn êm\” ở sân bay hôm nay, không có bằng chứng thì khó tin, ngoài ảnh chụp, cậu không có cách nào chứng minh mình đã gửi thư thành công.
Mẫn Trí không biết Tịch Lãnh đang nghĩ gì, nghe vậy hơi nhíu mày, thầm nghĩ fan cuồng xảo quyệt này không chừng đang giở trò lạt mềm buộc chặt, được voi đòi tiên.
Nhà vệ sinh không phải là nơi thích hợp để chụp ảnh, chụp chung thì càng phiền phức, một khi bị lan truyền ra ngoài không biết sẽ bị các tài khoản marketing xào nấu thế nào. Trước ngực Tịch Lãnh còn đeo lủng lẳng một chiếc máy ảnh DSLR, người này rốt cuộc là fan thật hay phóng viên cũng chưa biết chừng.
Sợ anh bỏ đi, Tịch Lãnh nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhưng lại để rất thấp, không hướng vào mặt anh: \”Chỉ cần chụp tay thôi.\”
Yêu cầu thấp đến mức gần như không phải là yêu cầu, fan bình thường chụp ảnh người nổi tiếng trên đường cũng chẳng thấy ai xin phép trước.
Mẫn Trí ngẩn người.
Anh ra mắt đã bảy năm, yêu ma quỷ quái gì cũng từng gặp, nhưng kỳ lạ là, anh lại một lần nữa đoán sai suy nghĩ của fanboy này.
Tịch Lãnh coi sự im lặng của đối phương là đồng ý, nhanh chóng chụp một tấm ảnh bàn tay anh đang cầm thư, tiện tay đưa màn hình điện thoại cho anh xem – ảnh chụp cận cảnh bàn tay, vừa khéo chụp được nửa hình xăm trên ngón giữa, nền là bộ quần áo đen của anh, không hề để lộ chút nào về khung cảnh xung quanh.
Hoàn thành công việc nhanh chóng, Tịch Lãnh hơi lùi lại, lông mày và mắt ẩn trong bóng râm của vành mũ, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và chiếc cằm thon gọn.
\”Cảm ơn.\”
Lễ phép và lịch sự.
Ngồi trên xe bảo mẫu, Mẫn Trí vẫn còn đang ngơ ngác.